Editor: Đào Tử
_____________________________
"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn vây khốn ta?"
Một đám đồng bọn nhỏ của Bùi Diệp, nếu luận quãng thời gian này ai thảm nhất, không ai khác ngoài Lăng Triều.
Ai bảo tên này tính tình bạo nhất còn đánh được, thông qua Bùi Diệp ra ví dụ tham khảo ý kiến cậu ta, mọi người đều phòng bị cậu ta hàng đầu.
Nhu Tuệ trưởng đế cơ lo lắng cậu ta làm hỏng việc, sai hơn trăm gia đinh trong phủ và mượn tới mấy trăm nam binh bắt Lăng Triều ứng phó đến hết sức lại, rồi trói gô cậu ta buộc chắc chắn trên giường. Buộc hết vài ngày, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ nhờ người hầu nha hoàn chăm sóc, Nhu Tuệ trưởng đế cơ còn lo lắng tên nhóc này ăn nhiều có sức lực, mỗi ngày chỉ cho ăn thức ăn chay không cho ăn mặn, với Lăng Triều một ngày bằng một năm.
Cuối cùng cậu ta vứt bỏ liêm sỉ, bán nam sắc, không để lại dấu vết câu dẫn thị nữ giúp cậu ta mở trói.
Thị nữ mới đầu còn có thể kiên định không lay được, nhưng cái miệng Lăng Triều như bôi mật, nói tới nỗi tim thị nữ đập loạn.
Lăng Triều còn biết lấy lý, lấy tình đả động.
Thị nữ gả cho quản sự được phủ thượng trọng dụng, cuối cùng cũng chỉ làm thê tử quản sự, nhưng nếu được cậu ta thu làm tiểu thiếp, dầu gì cũng là lương thiếp của quận vương, nếu có thể sinh một trai một gái, để cậu và Nhu Tuệ trưởng đế cơ vui vẻ, trắc phu nhân ở trong tầm tay.
Lăng Triều dẫn dụ chọc trúng điểm ngứa của thị nữ, bản thân cô ta cũng có phần tâm tư này, nhưng thời thiếu niên Lăng Triều không hiểu phong tình, thích dắt chó dạo phố còn hơn nữ sắc, bây giờ dáng người phát triển, ngũ quan nẩy nở, khí khái hào hùng tuấn lãng còn thân mang hiển hách, nha hoàn phủ thượng nào không động lòng?
Bọn họ đều duỗi cổ thám thính tin tức.
Sợ bỏ lỡ cơ hội Nhu Tuệ trưởng đế cơ chọn nha hoàn thông phòng dạy bảo người.
Cơ hội hầu hạ Lăng Triều là cô ta qua năm quan trảm sáu tướng giành được, kỳ vọng để lại ấn tượng tốt với Lăng Triều, không ngờ cậu ta trực tiếp trêu chọc mình, lòng thị nữ mở cờ cũng âm thầm nói với mình phải thận trọng -- Đương nhiên, phần thận trọng ấy kiên trì mấy ngày liền sụp đổ.
Cô ta xấu hổ e sợ mở trói cho Lăng Triều.
Ai ngờ đối phương vừa đứng dậy liền đưa tay đánh mình bất tỉnh.
"Đắc tội đắc tội rồi!"
Lăng Triều đặt thị nữ hôn mê ở trên giường, chắp tay trước ngực lẩm bẩm hai câu.
Cậu ta không tẩu thoát ngay, mà là mở điện thoại vào nhóm xem tin tức mấy ngày nay.
Liên hệ với Tần Thiệu, Thân Tang và Lang Hạo, nói đơn giản tình huống của mình, bốn người hẹn địa điểm gặp mặt.
Cởi bỏ trói buộc, chạy khỏi phủ trưởng đế cơ dễ dàng hơn nhiều. Lăng Triều giẫm lên cột mượn lực vọt lên trên, linh hoạt xoay người giẫm lên xà ngang, cẩn thận từng li từng tí đẩy mảnh ngói phía trên, rồi lấy đao chậm rãi cạy mở rộng, lộ ra lỗ nhỏ đủ cho một người leo ra.
Như mèo con giẫm lên mảnh ngói, cẩn thận tránh hộ vệ tuần tra trong viện, chạy khỏi phủ trưởng đế cơ.
Đợi ba người Tần Thiệu nhìn thấy Lăng Triều hệt quỷ chết đói nắm gà vịt thịt cá nhét vào miệng, không khỏi im lặng.
"Mấy ngày nay trưởng đế cơ bỏ đói cậu à?"
Điệu bộ này giống mấy trăm năm chưa từng ăn thịt vậy.
Lăng Triều vừa nhai vừa hàm hồ nói: "Người bỏ đói ta thật đấy, đúng là sinh mẫu mà."
Thân Tang ôn hòa nói: "Trưởng đế cơ điện hạ cũng là vì tốt cho cậu thôi, lo lắng cậu làm ra chuyện lỗ mãng."
Lăng Triều uống một ngụm canh cho thịt vào miệng, biểu lộ sảng khoái như giành lại cuộc sống.
"Ta là loại người không biết phân tấc? Ta có cách, định thay mận đổi đào hoặc là để thổ phỉ cảnh nội Diêm Hỏa La tập kích đội ngũ đưa gả đón dâu, rồi làm ra giả tượng đế cơ hòa thân bị giết, thừa dịp loạn đưa Bùi tiên sinh đi." Lăng Triều cả giận nói, "Nhưng thời gian không còn nhiều nữa."
Tính toán cước trình, đội ngũ đón dâu sắp tiến vào địa phận của Diêm Hỏa La.
Hai tay Lang Hạo vòng trước ngực, ức chế xúc động muốn trợn trắng mắt.
Cậu không thể giận, cũng không thể nổi giận.
Tên ngốc Lăng Triều này có lẽ hai ngày nữa chính là Hoàng đế đời tiếp theo...
"Cậu cảm thấy Bùi tiên sinh là người sẽ đưa tay chịu trói?"
Tần Thiệu cũng nói: "Có lẽ tiên sinh đã dùng biện pháp ve sầu thoát xác trốn rồi."
Bởi vì biết năng lực Bùi Diệp đặc thù, bọn họ mới bình tĩnh như thế, chỉ là mỗi ngày tần suất ngó điện thoại tăng mạnh.
Lăng Triều lầu bầu nói: "Ta vẫn không yên lòng,