(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Không nhận đứa con trai này


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn vây khốn ta?"

Một đám đồng bọn nhỏ của Bùi Diệp, nếu luận quãng thời gian này ai thảm nhất, không ai khác ngoài Lăng Triều.

Ai bảo tên này tính tình bạo nhất còn đánh được, thông qua Bùi Diệp ra ví dụ tham khảo ý kiến cậu ta, mọi người đều phòng bị cậu ta hàng đầu.

Nhu Tuệ trưởng đế cơ lo lắng cậu ta làm hỏng việc, sai hơn trăm gia đinh trong phủ và mượn tới mấy trăm nam binh bắt Lăng Triều ứng phó đến hết sức lại, rồi trói gô cậu ta buộc chắc chắn trên giường. Buộc hết vài ngày, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ nhờ người hầu nha hoàn chăm sóc, Nhu Tuệ trưởng đế cơ còn lo lắng tên nhóc này ăn nhiều có sức lực, mỗi ngày chỉ cho ăn thức ăn chay không cho ăn mặn, với Lăng Triều một ngày bằng một năm.

Cuối cùng cậu ta vứt bỏ liêm sỉ, bán nam sắc, không để lại dấu vết câu dẫn thị nữ giúp cậu ta mở trói.

Thị nữ mới đầu còn có thể kiên định không lay được, nhưng cái miệng Lăng Triều như bôi mật, nói tới nỗi tim thị nữ đập loạn.

Lăng Triều còn biết lấy lý, lấy tình đả động.

Thị nữ gả cho quản sự được phủ thượng trọng dụng, cuối cùng cũng chỉ làm thê tử quản sự, nhưng nếu được cậu ta thu làm tiểu thiếp, dầu gì cũng là lương thiếp của quận vương, nếu có thể sinh một trai một gái, để cậu và Nhu Tuệ trưởng đế cơ vui vẻ, trắc phu nhân ở trong tầm tay.

Lăng Triều dẫn dụ chọc trúng điểm ngứa của thị nữ, bản thân cô ta cũng có phần tâm tư này, nhưng thời thiếu niên Lăng Triều không hiểu phong tình, thích dắt chó dạo phố còn hơn nữ sắc, bây giờ dáng người phát triển, ngũ quan nẩy nở, khí khái hào hùng tuấn lãng còn thân mang hiển hách, nha hoàn phủ thượng nào không động lòng?

Bọn họ đều duỗi cổ thám thính tin tức.

Sợ bỏ lỡ cơ hội Nhu Tuệ trưởng đế cơ chọn nha hoàn thông phòng dạy bảo người.

Cơ hội hầu hạ Lăng Triều là cô ta qua năm quan trảm sáu tướng giành được, kỳ vọng để lại ấn tượng tốt với Lăng Triều, không ngờ cậu ta trực tiếp trêu chọc mình, lòng thị nữ mở cờ cũng âm thầm nói với mình phải thận trọng -- Đương nhiên, phần thận trọng ấy kiên trì mấy ngày liền sụp đổ.

Cô ta xấu hổ e sợ mở trói cho Lăng Triều.

Ai ngờ đối phương vừa đứng dậy liền đưa tay đánh mình bất tỉnh.

"Đắc tội đắc tội rồi!"

Lăng Triều đặt thị nữ hôn mê ở trên giường, chắp tay trước ngực lẩm bẩm hai câu.

Cậu ta không tẩu thoát ngay, mà là mở điện thoại vào nhóm xem tin tức mấy ngày nay.

Liên hệ với Tần Thiệu, Thân Tang và Lang Hạo, nói đơn giản tình huống của mình, bốn người hẹn địa điểm gặp mặt.

Cởi bỏ trói buộc, chạy khỏi phủ trưởng đế cơ dễ dàng hơn nhiều. Lăng Triều giẫm lên cột mượn lực vọt lên trên, linh hoạt xoay người giẫm lên xà ngang, cẩn thận từng li từng tí đẩy mảnh ngói phía trên, rồi lấy đao chậm rãi cạy mở rộng, lộ ra lỗ nhỏ đủ cho một người leo ra.

Như mèo con giẫm lên mảnh ngói, cẩn thận tránh hộ vệ tuần tra trong viện, chạy khỏi phủ trưởng đế cơ.

Đợi ba người Tần Thiệu nhìn thấy Lăng Triều hệt quỷ chết đói nắm gà vịt thịt cá nhét vào miệng, không khỏi im lặng.

"Mấy ngày nay trưởng đế cơ bỏ đói cậu à?"

Điệu bộ này giống mấy trăm năm chưa từng ăn thịt vậy.

Lăng Triều vừa nhai vừa hàm hồ nói: "Người bỏ đói ta thật đấy, đúng là sinh mẫu mà."

Thân Tang ôn hòa nói: "Trưởng đế cơ điện hạ cũng là vì tốt cho cậu thôi, lo lắng cậu làm ra chuyện lỗ mãng."

Lăng Triều uống một ngụm canh cho thịt vào miệng, biểu lộ sảng khoái như giành lại cuộc sống.

"Ta là loại người không biết phân tấc? Ta có cách, định thay mận đổi đào hoặc là để thổ phỉ cảnh nội Diêm Hỏa La tập kích đội ngũ đưa gả đón dâu, rồi làm ra giả tượng đế cơ hòa thân bị giết, thừa dịp loạn đưa Bùi tiên sinh đi." Lăng Triều cả giận nói, "Nhưng thời gian không còn nhiều nữa."

Tính toán cước trình, đội ngũ đón dâu sắp tiến vào địa phận của Diêm Hỏa La.

Hai tay Lang Hạo vòng trước ngực, ức chế xúc động muốn trợn trắng mắt.

Cậu không thể giận, cũng không thể nổi giận.

Tên ngốc Lăng Triều này có lẽ hai ngày nữa chính là Hoàng đế đời tiếp theo...

"Cậu cảm thấy Bùi tiên sinh là người sẽ đưa tay chịu trói?"

Tần Thiệu cũng nói: "Có lẽ tiên sinh đã dùng biện pháp ve sầu thoát xác trốn rồi."

Bởi vì biết năng lực Bùi Diệp đặc thù, bọn họ mới bình tĩnh như thế, chỉ là mỗi ngày tần suất ngó điện thoại tăng mạnh.

Lăng Triều lầu bầu nói: "Ta vẫn không yên lòng,

luôn cảm thấy hơi kỳ quái."

"Kỳ quái? Chỗ nào?"

Lăng Triều nói: "Hộ vệ phủ trưởng đế cơ là mặt hàng gì ta rất rõ, đều là gương mặt quen nhiều năm công phu mèo cào, nhưng lần này hồi phủ lại phát hiện đổi thành thanh niên trai tráng, mỗi người đều là kẻ luyện võ bài bản. Phủ thượng thủ vệ sâm nghiêm, nhưng phủ trưởng đế cơ yên bình nhiều năm, mẫu thân cũng thương hại người cũ lúc trước, vẫn không thay thế bọn họ, lúc này lại... Ta cảm thấy không thích hợp."

Điều làm cậu ta cảm thấy bất an nhất là thái độ của Nhu Tuệ trưởng đế cơ.

Một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến bà kéo còi báo động, như chim sợ cành cong.

Ước gì có thể bảo vệ cậu ta không lọt giọt nước.

Chẳng lẽ có người muốn gây bất lợi cho cậu?

Lăng Triều chống cằm, trăm mối vẫn không có cách giải.

Bốn vị thanh niên đang trầm mặc, ngoài phòng rối loạn tưng bừng, Lăng Triều nghe được thanh âm quen thuộc bỗng chốc tê cả da đầu.

"Giờ mới bao lâu? Tính đâu ra đấy hai canh giờ... Nương ta đã tìm tới?"

Tần Thiệu bất đắc dĩ nói: "Cậu ở đô thành có mấy chỗ chơi? Trưởng đế cơ phát hiện cậu biến mất, một trong số đó là đến tìm ta."

Lúc này sắc trời bắt đầu tối, ngoài cửa Tần phủ sáng lên từng dãy đuốc.

Nhu Tuệ trưởng đế cơ ung dung hoa quý không thèm nhìn quản gia và người gác cổng Tần phủ, ra lệnh nói: "Bảo Lăng quận vương ra."

Quản gia áp lực như núi.

Trán đổ từng giọt mồ hôi lạnh, nói quanh co: "Trưởng đế cơ điện hạ, quận vương không ở phủ thượng."

Nhu Tuệ trưởng đế cơ nói: "Không ở đây? Hừ! Cô muốn gặp lão thái gia phủ các ngươi một lần."

Thời điểm Lăng Triều bị bắt tới, mẫu thân nhà mình đang thưởng thức trà với Tần lão, chuyện trò vui vẻ.

"... Nương..."

Lăng Triều cẩn thận đến bên người Nhu Tuệ trưởng đế cơ.

Đối phương buông trà, dùng khăn thấm nước trà đọng ở khóe miệng.

"Cô không phải là sinh mẫu của con."

Lăng Triều nghe xong, đầu óc như bị đập mạnh.

Bịch một tiếng quỳ xuống, hai vai co rúm lại.

"Nương, con trai sai rồi, là con trai không hiểu dụng tâm khổ sở của nương... Nếu Người tức giận, muốn đánh cũng được, tuyệt đối đừng nói lời này..."

Ba người Tần Thiệu nghe vậy cũng thi nhau cầu tình.

Lăng Triều mới chạy một lát, trưởng đế cơ đã giận dữ nói lời chết lòng?

Ba người hơi sửng sốt.

Lăng Triều càng sửng sốt.

Không ai biết mẹ bằng con, giọng điệu nói đùa của mẫu thân là gì, giọng điệu tức giận thế nào, giọng điệu vờ giận ra sao... Cậu ta đều biết. Cậu dám dùng tính mạng thề, lời vừa rồi của mẫu thân là thật lòng. Cái này cũng mang ý nghĩa bà đưa ra quyết định, kiên quyết sẽ không đổi.

"Người bao lớn rồi, còn khóc nữa?"

Nhu Tuệ trưởng đế cơ vừa nghiêng đầu, thấy hốc mắt con trai hờ đỏ lên, nước mắt trào ra.

Bà liền biết đứa nhóc này hiểu lầm.

"Cô thật sự không phải sinh mẫu của con, là một người hoàn toàn khác."

Lăng Triều cắn môi dưới, song quyền nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch.

Nhu Tuệ trưởng đế cơ nói: "Nhớ kỹ, con vốn nên họ Bùi."

Bùi?

Lăng Triều càng tủi.

Cậu ta trốn nhà có một lần, nương đã không nhận cậu ta, còn đổi cái họ cậu ta dùng gần hai mươi năm...

Đây tuyệt đối là ác mộng!

Cậu muốn tỉnh lại, tỉnh lại tuyệt đối phải còn bị trói ở trên giường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện