Editor: Đào Tử
___________________________
Thức ăn nhà ăn cũng không tốt, mỗi người có thể nhận hai bát dịch dinh dưỡng kỳ quái, một bát canh thịt vụn không biết động vật gì nấu thành.
Nước canh đục ngầu, hương vị nhạt nhẽo, chắc một hạt muối cũng không thêm.
Thanh niên mặt không đổi sắc uống hết.
Bùi Diệp vừa nếm hương vị kia đã ghét bỏ ngao ngán.
"Tôi tên Tiểu Thanh, anh bạn không giới thiệu bản thân một chút sao?"
Bùi Diệp cười nhẹ ngồi đối diện thanh niên, giọng thanh niên nhạt nhẽo nói: "Phó Miểu."
Tên này nghe hơi nữ tính, so với thanh niên không hợp lắm.
"Phó Miểu? Nghe tên rất đẹp, anh từng đi học?"
Khu ổ chuột mù chữ nhiều, tên đều là tùy tiện lấy, có số ngay cả dòng họ của mình còn chẳng muốn nhớ, thậm chí có người đem địa danh, nồi niêu xoong chảo hoặc là số lượng xem như tên gọi. Tên Phó Miểu nghe rất hay, Bùi Diệp cũng chú ý tới tủ giường cá nhân trong phòng giam của Phó Miểu có mấy quyển sách cũ kỹ, không có trang bìa, trang giấy ngả vàng, đối phương thường xuyên đọc nhưng cũng rất yêu quý, mép sách không nhiều nếp cong.
Phó Miểu cúi đầu uống dịch dinh dưỡng khó uống.
"Từng học mấy năm."
"Đáng tiếc tôi chưa từng đi học, nhưng từng học trộm mấy chữ." Bùi Diệp dựa theo thiết lập nhân vật của Tiểu Thanh, hơi "Tiếc nuối" nói, "Vậy anh có biết Lệ Triều xảy ra chuyện gì? Sau khi Lệ Triều lại xảy ra chuyện gì? Đây là lần đầu tôi nghe chữ 'Lệ Triều', anh có thể nói cho tôi biết một chút không?"
Căn cứ lời kể của phạm nhân trước đó, sau Lệ Triều không có "Quốc gia" hay "Chính phủ".
Bùi Diệp cảm thấy có chút vấn đề.
Phó Miểu buông bát dịch dinh dưỡng sắp thấy đáy xuống, ánh mắt đen trầm nhìn mặt Bùi Diệp.
Đối phương không né tránh.
Không có thăm dò cũng không có tính toán, ánh mắt chân thành thẳng thắn, chỉ có đơn thuần hiếu kỳ.
Ánh mắt Phó Miểu khẽ nhúc nhích, hắn thấp giọng nói: "Giống người ban nãy nói, Lệ Triều là vương triều phong kiến cuối cùng."
Một triều đại phong kiến lạc hậu nghèo khó.
Không khác biệt nhiều với phó bản trò chơi trước của Bùi Diệp.
Khoa học kỹ thuật chưa được mở đường, mọi người vẫn ngu muội, thờ phụng quân quyền, tin tưởng thiên hạ đều là của hoàng thất.
"Lệ Triều bị ai lật đổ?"
Vương triều tự nhiên thay đổi hay là khoa học kỹ thuật nảy sinh, sáng suốt mở đầu đẩy ngã vương triều phong kiến?
Phó Miểu lại nói: "Tháp Đen."
Bùi Diệp: "???"
Tháp Đen???
"Tên ai lạ đời thế, gọi là Tháp Đen?"
Không biết còn tưởng rằng là tổ chức trong tiểu thuyết giả tưởng nào đó.
Đáy mắt Phó Miểu nhanh chóng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Hắn nói: "Tháp Đen không phải người, cũng không phải thế lực, nó chính là một tòa tháp cao màu đen."
Bùi Diệp: "..."
Một tòa tháp đen???
Đây lại là thiết lập gì???
Nội tâm Bùi Diệp dậy sóng, mặt ngoài lại lộ ra mê mang vừa đúng.
Phó Miểu bình tĩnh tự thuật nói: "Những năm cuối Lệ Triều, tham quan hoành hành, thiên tai dồn dập, bách tính không tiếp tục sinh tồn được liền cầm gậy khởi nghĩa, nhưng cũng có người lựa chọn cầu nguyện với trời. Lời cầu nguyện của bọn họ được trời cao đáp lại, thế là hạ xuống Tháp Đen..."
Tháp Đen chính là bảo tháp chín tầng màu đen kỳ quái.
Ban đầu nó xuất hiện trên hoàng thành Lệ Triều, nhưng kỳ quái là toàn bộ quốc gia, mỗi người trên đại lục đều có thể nhìn thấy nó.
Bất luận xa gần, trong mắt bọn họ Tháp Đen đều lớn nhỏ giống nhau.
Tháp Đen giáng xuống, mấy trăm hoàng thất Lệ Triều toàn bộ chết bất đắc kỳ tử, những quan viên tham ô bóc lột cũng nhao nhao chết thảm.
Nó để đất đai cằn cỗi mọc đầy lúa nước bông lúa vàng trĩu nặng, mỗi bách tính cầu nguyện với nó, chỉ cần nguyện vọng không quá đáng, gần như đều có thể từ mộng tưởng trở thành sự thật. Nhưng Tháp Đen xuất hiện cũng không giúp thiên hạ bình định, bởi vì người có dã tâm đều muốn thành Hoàng đế, trở thành chân mệnh thiên tử trên vạn người. Tháp Đen không hoàn toàn thực hiện tâm nguyện của bọn họ, nhưng lại đưa cho bọn họ công cụ thực hiện mơ ước. Nhưng người có dã tâm không chỉ một hai người, toàn bộ thiên hạ đều lâm vào hỗn loạn và sát phạt.
Từ từ, mọi người cũng thăm dò ra quy luật cầu nguyện của Tháp Đen.
Mỗi lần cầu nguyện đều giẫm lên ranh giới cuối cùng của Tháp Đen, thường thường có thể thành công.
Bên A vũ khí lợi hại, bên B liền xin Tháp Đen vũ khí mạnh hơn, càng nhiều đồ ăn...
Ngươi tới cầu nguyện ta cũng tới cầu nguyện...
Tháp Đen cố gắng thỏa mãn tham vọng mỗi người cầu nguyện.
Bùi Diệp giật giật miệng nói: "Cái này... Có chút nhảm nha..."
Tháp Đen gì mà trâu đến vậy?
Có điều ngẫm lại đây là thế giới tiểu thuyết, thiết lập đều dựa vào não tác giả nghĩ một cái.
Đừng nói ông Bụt thực hiện ước mơ - Tháp Đen, cho dù là làm
đàn ông sinh con, chỉ là chuyện suy nghĩ vài ba hơi.
Ánh mắt Phó Miểu nặng nề nhìn Bùi Diệp, dường như đang nhìn một đứa quái đản.
"Anh tiếp tục... Tôi mù chữ đến từ nông thôn, không hiểu những thứ này... Ha ha ha, tiếp tục tiếp tục..."
Phó Miểu tiếp tục kể chuyện xưa.
Như thế qua gần trăm năm, nhân loại trong gần trăm năm loạn lạc ngóng trông hòa bình, mà Tháp Đen chán ghét lòng tham của nhân loại.
Nó chia ra bảy chìa khoá.
Có được chìa khoá, cách mỗi mười năm sẽ có thể cầu nguyện với Tháp Đen một lần, đồ vật thực hiện trong phạm vi nhất định.
Đương thời thế lực tối cường tranh đấu, chia đều chúng nó ra.
Bọn họ chính là tiền thân bảy đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm không suy yếu.
Tháp Đen biến mất, nhưng quà tặng nó để lại không có biến mất.
Nhân loại căn cứ những thứ này kiến tạo nhà chọc trời, ô tô có thể bay, máy bay... Có được công nghệ cải tạo tiên tiến...
Bùi Diệp nói: "... Nhưng... Hình như tình cảnh nhân loại vẫn chả ra sao cả..."
Càng chiến tranh, nội dung cầu xin Tháp Đen càng có khuynh hướng bạo lực.
Kiến thiết hạ tầng dân sinh cái gì...
Xác suất đại khái chỉ như mây bay.
Tháp Đen từ online nguyên ngày đáp lại khẩn cầu của nhân loại, đến mười năm online một lần.
Nhưng nhân loại không bởi vậy hòa bình trở lại.
Không có lối tắt nào giúp mọi thứ nằm cả trong tầm tay, nhân loại cố tìm cách áp đảo người cạnh tranh.
Trên cơ sở quà tặng kỹ thuật của Tháp Đen, khoa học kỹ thuật nhân loại nhanh chóng phát triển.
Cải tạo máy móc thành thục, sau khi ứng dụng rộng rãi, bọn họ lại nhắm tầm mắt ngay động vật.
Vì sao nhân loại nhất định phải dựa vào máy móc lạnh băng?
Phải biết mới đầu cải tạo máy móc chính là cắt cụt tứ chi cấy ghép máy móc, chi phí cao, rời máy móc sẽ không thể sinh hoạt.
Thế là có phương hướng nghiên cứu mới, đem ưu thế động vật dung hợp với thân thể con người...
Bùi Diệp nghe xong bỗng im lặng.
→_→
Logic này cmn thật là thiên tài.
Nhóm người kia không biết nặng nhẹ, không biết kính sợ.
Thế là như ngựa hoang thoát cương không bị thước đo khoa học kỹ thuật hạn chế, làm càn đến phát triển lệch.
Mặc dù trong quá trình này nhân loại nếm đủ đau khổ, nhưng bọn họ còn có Tháp Đen làm chỗ dựa, không chút hoảng hốt tìm đường chết.
Cải tạo sinh học cũng thành công.
Nhưng bởi vì nhân loại quá ỷ lại Tháp Đen, mà bảy chìa khóa liên quan đến tài nguyên Tháp Đen đều nằm trong tay bảy gia tộc khống chế...
Chả trách thế giới này vặn vẹo và quái tai như thế.
Bùi Diệp thầm nói: "... Tiếp tục làm vậy, sớm muộn gì nhân loại cũng toang..."
Nguyên tác cũng đề cập nội dung khía cạnh tương quan.
Nhưng căn cứ toàn văn, hẳn bối cảnh tác giả thiết lập là streamer ẩm thực hiện đại xuyên qua thế giới khác, dựa vào mỹ thực chinh phục thế giới. Tác giả không có miêu tả nơi này quá nhiều, thậm chí ngay cả hành vi của quân Tự do cũng sơ lược...
Mà nói chứ --
Một quyển truyện ngôn tình mỹ thực, có ăn có uống có thể yêu đương là được, còn thiết lập quái gở làm gì...