(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

A Tể say rượu


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

"Cái gì gọi là tôi 'Chân trong chân ngoài', 'Di tình biệt luyến'?"

Bùi Diệp kiềm chế xúc động khiếu nại trò chơi.

Đúp lớp văn hóa chớ biểu hiện ra chi cho mất mặt xấu hổ.

Hai cái từ này thích hợp dùng trên quan hệ "Cha con" sao?

Bùi Diệp tìm hơn nửa ngày cũng không tìm thấy bóng lưng A Tể, nhưng 【 Hệ thống ghi chép 】rõ ràng miêu tả A Tể đã tan tầm về nhà.

"Tể? Cục cưng à?"

Cô điều khiển giao diện thao tác mở tất cả đồ dùng trong nhà ra, xốc lên, muốn tìm ra A Tể của cô từ xó xỉnh thậm chí là trong ngăn kéo. Kết quả làm người ta chán nản, A Tể không ở căn phòng nhỏ, ngoài phòng vườn rau xanh cũng không có bóng A Tể, phảng phất như bug bốc hơi.

Đang lúc Bùi Diệp lo lắng định khiếu nại trò chơi, phản hồi bug, lầu một có động tĩnh.

Cô nhanh chóng điều chỉnh cửa sổ trò chơi đến lầu một, đúng lúc nhìn thấy A Tể mở cửa, lung la lung lay đi nhẹ bẫng từ ngoài cửa trở về.

Hôm nay A Tể mặc một bộ đồ tây, quần tây đen thêm áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh đậm lỏng lẻo rũ xuống, vỏ trứng không phải hồng hào khỏe mạnh cũng không phải màu trắng bình thường, mà là màu đỏ ửng, trứng thỉnh thoảng bay ra ký tự loạn xạ.

Qua ba giây, lại là tiếng nấc rượu rõ ràng vang dội.

Bùi Diệp: "..."

Tể nhà cô là đi ra ngoài tụ hội uống rượu cùng đồng nghiệp công ty sao?

Trên màn hình game không thể hiện được A Tể uống bao nhiêu, nhưng nhìn trạng thái nó đã say quắc cần câu, lượng không nhỏ.

Nhưng mà --

Quán bar/quán ăn nhà ai thất đức bán rượu cho vị thành niên?

Trong đầu Bùi Diệp đã lập sẵn nội dung chuẩn bị khiếu nại.

Lúc này, A Tể từ lầu một lung la lung lay leo lên cầu thang lầu hai, âm thầm vào phòng tắm.

【 A Tể uống say, nó say đến quên đóng cửa phòng tắm lại 】

Bùi Diệp điều chỉnh góc độ trò chơi.

Chuẩn bị xem phòng tắm bí ẩn của A Tể trông thế nào.

Kết quả --

Một lớp làm mờ dày cộng thêm cảnh cáo hệ thống.

【 Mong người chơi A Cha chú ý quy tắc trò chơi, giữ gìn trật tự trò chơi, bảo hộ quyền riêng tư của cậu nhóc. 】

Bùi Diệp: "..."

Trò chơi này sớm muộn cũng sập!

Cô chỉ có thể xem 【 Hệ thống ghi chép 】 quan sát việc A Tể làm sau khi say.

Ví như A Tể lấy nhầm kem đánh răng làm sữa tắm, vỏ trứng quá trơn té cắm vào bể cá chứa đầy nước, Bùi Diệp còn có thể nghe được tiếng bọt nước.

"A Tể nhà tôi chết đuối thì sao đây? Trò chơi này có tính năng phục sinh không?"

Lập tức bỏ làm mờ ngay!!!

Hệ thống trò chơi vô tình cự tuyệt "Lòng tốt" của Bùi Diệp.

【 Người chơi A Cha yên tâm, bé con có năng lực đặc thù, có hệ thống bảo vệ bản thân, sẽ nổi trong nước, không bị chết đuối 】

Bùi Diệp: "% $*... %......"

Hóa ra A Tể không phải trứng đặc mà là trứng rỗng ruột sao?

Đập ra cũng không có lòng trắng lòng đỏ trứng?

A Tể lững thững đi tắm rửa, quấn choàng tắm đi ra ngoài, không quên cầm quần áo mang xuống lầu một giặt quần áo.

Nó đứng trước phòng bếp ngơ ngác hồi lâu, trứng đứt quãng bay ra một chuỗi lại một chuỗi Ծ‸Ծ cùng (。 • ́︿ • ̀。)

Một lát sau, nó tiến vào phòng bếp.

Nó mở tủ lạnh lục tìm hồi lâu lấy ra một đống chân gà đông lạnh, mang cái kéo ngồi trên mặt đất, tỉ mỉ xử lý móng chân gà.

Bùi Diệp nhìn một hồi dường như hiểu gì đó.

"Tể à?"

Cây kéo suýt chút đâm vào A Tể đang ngây ngốc.

Bùi Diệp than thở hỏi nó: "Ban đêm ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp công ty à?"

A Tể hồi đáp: "Uống một chút rượu."

Bùi Diệp nói: "Uống bao nhiêu?"

Thế mà say thành dạng này?

A Tể buôn chân gà xuống, đứng ở một góc phòng bếp, tựa như úp mặt vào tường tự kiểm điểm.

"Uống một ngụm."

Bùi Diệp: "..."

A Tể: "Ծ‸Ծ"

Bùi Diệp xem như hiểu rồi, cô là ngàn chén không say, Tể nhà mình lại là thuộc tính một chén.

À, có lẽ còn chưa tính được một chén, dính một ngụm đã say.

Bùi Diệp nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn A Tể chuẩn bị, hỏi nó: "Ban đêm chuẩn bị làm cái gì ăn khuya?"

Những nguyên liệu nấu ăn này chắc là lúc chiều A Tể mua rồi nhét vào tủ lạnh.

"Chân gà

kho, vị ngọt cay."

"Món ăn này hôm nay ta mới học, chúng ta cùng làm nha?"

A Tể đáp ứng, nhưng Bùi Diệp thấy giá trị tâm trạng A Tể vẫn là số âm liền biết cậu nhóc không vui vẻ lắm.

Món ăn này chắc A Tể cũng mới học, chất lượng làm ra không tốt, nhưng có đồ họa game hỗ trợ, không tệ lắm. Bùi Diệp thấy A Tể đi đường chân nam đá chân chiêu, chủ động nhận việc bưng đồ ăn lên bàn, A Tể cũng lọ mọ ngồi lên ghế dựa.

Một trứng an tĩnh ăn, một người an tĩnh nhìn.

"Tâm trạng kém, do chuyện công tác? Đám đồng nghiệp công ty lại gây chuyện với con?"

A Tể thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa chén, không phản ứng chút nào.

Bùi Diệp nói: "A Tể, cha vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh con."

A Tể tiếp tục thờ ơ.

"Bởi vì con là cục cưng quan trọng nhất của ta nha."

A Tể rốt cuộc đáp lại.

"Nhưng ta nghe nói -- Người ở bên ngoài có cục cưng khác cơ mà!"

Bùi Diệp nhìn A Tể lấy dũng khí nói ra lời này rồi lại e dè, khóe môi không nhịn được giương lên.

"Đó không giống, bạn bè sao giống A Tể được."

Nói xong cô hơi sửng sốt.

Lời này nghe sao giống tra nữ thế này?

A Tể trầm trầm nói: "Chỗ nào không giống?"

Bùi Diệp nói: "A Tể là đặc biệt nhất, cũng là độc nhất vô nhị trên đời. Bạn bè có thể có rất rất nhiều, tính cách hợp nhau là có thể làm bạn, nhưng cũng chỉ giới hạn tại đây. Ta không nhọc lòng bận tâm bạn bè ra sao thế nào, nhưng sẽ lo lắng A Tể vui vẻ hay là khổ sở. Thời điểm con buồn, ta sẽ nghĩ biện pháp để con bắt đầu vui vẻ, mà khi con vui vẻ ta cũng sẽ bị con ảnh hưởng bắt đầu vui vẻ."

Bùi Diệp cường điệu lần nữa.

"A Tể và bạn bè bình thường không giống."

Dù sao cũng là "Tình cha con", đương nhiên là bé con nhà mình đáng yêu nhất.

A Tể nghe, lặng lẽ thẹn thùng.

(//ω//)

Nhìn giá trị tâm trạng nhanh chóng tăng lên, Bùi Diệp nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng dỗ được cậu nhóc.

Cô kiếm thuốc giải rượu từ cửa hàng trò chơi cho A Tể ăn một viên, thúc giục cậu nhóc trở về phòng đi ngủ.

"Ta sẽ ghi lại!"

A Tể đột nhiên lấy ra vật giống cây bút.

"Cha, nói chuyện phải giữ lời, nói dối cái mũi sẽ dài ra."

Đây là chứng cứ, phải khóa vào két sắt giấu đi!

Bùi Diệp: "???"

Nhà họ Cố.

Sân huấn luyện hỗn độn, Cố Vận nhân thời gian nghỉ trong lúc thủ linh trở về một chuyến, nghĩ lầm nhà mình bị thế lực khủng bố càn quét.

"Quản gia, chú hai và thằng ba đâu?"

Quản gia như cái bóng xông ra, cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm cậu hai, Nhị gia uống lầm dịch dinh dưỡng vị rượu của cậu ba, đang ở phòng ngủ. Cậu ba đang ở cabin điều trị y tế, bị ít vết thương nhỏ, ngày mai sẽ ổn thôi."

Chờ đã --

"Thằng ba muốn chết sao? Chẳng phải nhà chúng ta cấm tiệt sự hiện diện của rượu?"

Thế mà còn cho chú hai uống?

Quản gia nói: "Thời điểm Nhị gia chỉ đạo cậu ba phát bệnh, dưới tình thế cấp bách cậu ba đem dịch dinh dưỡng mang theo bên người cho Nhị gia dùng."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện