Editor: Đào Tử
___________________________
"Chị Tiểu Thanh, em chưa từng đến khu nhà giàu bao giờ, có chút hồi hộp nho nhỏ."
Trước khi Cố Thiều hỗ trợ, Hoa Khinh Khinh cũng thầm tưởng tượng đến tương lai "Nếu như phất lên đến đi khu nhà giàu sống", còn dành vài ngày tìm kiếm nội dung liên quan đến khu nhà giàu. Căn cứ hình ảnh và phản hồi của dân mạng, khu nhà giàu và khu bình thường là hai thế giới, khu ổ chuột thì khỏi phải bàn. Những kiến trúc cảnh tượng tràn ngập phong cách "Thế giới tương lai" khiến cô cảm thấy chờ mong, trước khi xuất phát khá là hưng phấn.
Từ khu bình thường tiến vào khu nhà giàu cần thay đổi phương tiện di chuyển, cũng mất thời gian đi đường hơn, Bùi Diệp không vực dậy nổi tinh thần.
Cô hệt cá ướp muối ngồi phịch trên ghế ngồi xe buýt, đè vành mũ xuống che khuất hai hai mắt chặn ánh sáng ngoài cửa sổ xe.
Lười biếng nói: "Có gì để hồi hộp."
Hoa Khinh Khinh đang cúi đầu lướt điện thoại, tìm kiếm tuyến đường tối ưu đến bệnh viện phụ sản của khu nhà giàu, từ phương án tuyến ngắn nhất rồi đến so sánh giá cả các tuyến, mỗi một bước đều tính toán tỉ mỉ, cái này khiến cô nàng không khỏi nghĩ đến kỳ nghỉ đông năm nhất đại học đi du lịch đến thành phố lân cận với bạn cùng phòng.
"Dù sao cũng là đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chưa quen cuộc sống nơi đây, chắc chắn sẽ có chút sợ hãi với căng thẳng."
Hoa Khinh Khinh nói xong bản thân thở dài một hơi trước.
Đến địa điểm lạ lẫm du lịch còn tốt, bởi vì cô biết rõ mặc kệ đi đâu du lịch cuối cùng cũng có thể trở lại hoàn cảnh quen thuộc.
Xuyên không rồi thì khác.
Cô cũng không còn người bạn thân quen nào, không còn nhìn thấy người quen biết, manga dài tập đã từng thức đêm đu đã bị cô drop hoàn toàn, không cách nào đi ăn quán xiên nướng buổi đêm hôm đói bụng... Ở thế giới xa lạ lại không an toàn này, cô nhất định phải cẩn thận mới có thể sống tốt hơn.
Cảm xúc Hoa Khinh Khinh bỗng sa sút đi.
Bùi Diệp nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Bất kể là Hoa Khinh Khinh kiếp trước hay là Hoa Khinh Khinh bây giờ, ở trong mắt cô đều là đứa trẻ chưa thành niên.
Oắt con vị thành niên có thể hưởng thụ một chút đặc quyền, ví như được Bùi Diệp an ủi.
"Chưa quen cuộc sống nơi đây có gì phải sợ? Chẳng phải còn có chị giúp em sao?"
Nam phụ công cụ hình người và nam chính thân phận còn nghi hoặc, có kẻ nào đáng tin cậy bằng cô?
Dùng từ ngữ mạng hình dung, đàn ông đều là lũ hay thay lòng!
Hoa Khinh Khinh mím môi khẽ cười.
"Đúng vậy nhỉ, có chị Tiểu Thanh ở đây là em còn gì phải lo."
Nếu như một mình cô ngồi xe buýt đi đến nơi hoàn toàn xa lạ đích thật sẽ rất khó chịu, nhưng có người đồng hành cùng, loại cảm giác mơ màng ấy sẽ nhạt đi rất nhiều. Tuy rằng "Chị Tiểu Thanh" bình thường không hay nói chuyện lắm, nhưng đúng là người có thể tin cậy nha.
Qua hai trạm, Bùi Diệp hỏi thăm Hoa Khinh Khinh.
"Chúng ta còn mấy trạm nữa?"
Hoa Khinh Khinh hồi đáp: "Chúng ta muốn tới trạm cuối cùng còn phải qua bảy trạm, chắc khoảng hai mươi phút."
Bùi Diệp ngáp một cái: "Người trên xe càng ngày càng ít."
Hoa Khinh Khinh biết vấn đề này đáp: "Khu nhà giàu và khu bình thường có một đoạn khu vực trung gian, phần lớn người sống ở nơi đó đều không ngồi xe buýt, bình thường là lái xe cá nhân hoặc là có tài xế chuyên trách đưa đón, lại thêm gần tới trạm cuối cùng, hành khách trên xe buýt dĩ nhiên khá ít."
Bùi Diệp nói: "Ít người dễ xảy ra chuyện."
Hoa Khinh Khinh: "..."
Bùi Diệp nói chưa dứt lời, cô nàng liền không khỏi suy diễn ra một đống nội dung dọa người.
Càng suy diễn càng đáng sợ hơn.
Cô không nhịn được nhích lại gần Bùi Diệp.
Cho đến khi sát bên cánh tay ấm áp của đối phương mới yên tâm lại.
Hoa Khinh Khinh đè thấp cuống họng sợ bị người thứ ba nghe được nói nhỏ.
"Chị Tiểu Thanh, chị đừng dọa em mà."
"Em âm thầm nhìn về sau đi, chị không có hù dọa em đâu."
Hoa Khinh Khinh nghe vậy trong lòng cả kinh.
Xui rủi bị cuốn vào bắn nhau lần trước hiện lên trong đầu.
Cô vừa xuyên không mới đây, nhưng bất luận là những việc bản thân trải qua hay là nhìn thấy trên internet, tất cả đều tỏ rõ thế giới này nguy hiểm cỡ nào.
Có thể phát sinh các vụ án như bắn nhau, án mạng, cướp tiền cướp sắc ở bất cứ đâu bất kể khi nào.
Có người đi vội vàng dẫm vào chân người qua đường một cái, còn chưa kịp xin lỗi liền bị người qua đường tính nóng
như kem dùng một phát súng đưa đến Tây Thiên nghiên cứu thảo luận nhân sinh cùng Phật Tổ; cũng có bác sĩ y tá cứu chữa cho bệnh nhân thấy quá bực dọc, dứt khoát móc súng cho đầu bệnh nhân một lỗ đạn...
Mọi hành vi gây hoang mang như thế khiến Hoa Khinh Khinh run lẩy bẩy, càng thêm quyết tâm làm trạch nữ.
Hoa Khinh Khinh xoắn xuýt cắn môi: "Chúng ta có nguy hiểm không?"
Cô không biết "Chị Tiểu Thanh" đến tột cùng đánh nhau giỏi bao nhiêu, giả thiết lợi hại như Cố Thiều, mang theo thứ vướng víu là cô cũng sẽ chịu thiệt.
"Chị Tiểu Thanh, hay trạm tiếp theo chúng ta xuống xe đổi cỗ xe buýt khác đi?"
Bùi Diệp cho cô ăn một viên thuốc an thần.
"Cỏn con thôi, không có nguy hiểm."
Không có nguy hiểm?
Hoa Khinh Khinh thầm nhẹ nhàng thở ra, nội tâm nảy ra lòng hiếu kỳ.
Cô rụt người xuống một chút, để thành ghế che khuất đầu, rồi lặng lẽ ngó về sau qua khe hở giữa hai ghế dựa.
Đúng như những nguyên do Hoa Khinh Khinh nói, hành khách trên xe buýt từ từ không còn mấy người, hai bên toa xe dài ngoại trừ Bùi Diệp và Hoa Khinh Khinh, chỉ còn nam tài xế, thiếu niên mặc đồng phục xanh lam pha trắng ngồi hàng cuối cùng, thiếu nữ mặc áo len đỏ mũ nồi đen, thanh niên nhân viên văn phòng âu phục giày da và một người đàn ông trung niên bụng bia tóc rối.
Bùi Diệp và Hoa Khinh Khinh ngồi gần phía trước, thiếu niên mặc đồng phục ngồi hàng cuối cùng, ba người còn lại thì ở gần cửa sau xe, nhìn một chút liền biết ba người không thích hợp.
Xe buýt nhiều chỗ ngồi trống như vậy, thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên, lại chen ngồi bên cạnh thiếu nữ, có vấn đề chứ còn gì nữa?
Hoa Khinh Khinh thấy vậy khẩn trương, hô hấp cũng chậm lại, tin tức kiếp trước từng nghe liên tiếp hiện trong đầu.
Nào là "Sàm sỡ trên buýt", cái gì "Cưỡng gian trên xe buýt", rồi "Giết người móc túi trên xe buýt"...
Phảng phất như Hoa Khinh Khinh lơ đễnh một tí, thiếu nữ áo đỏ sẽ chết thảm tại chỗ.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi ớn lạnh thay thiếu nữ áo đỏ, ngón tay nắm chặt lúc nào không hay.
"Khinh Khinh, em nghĩ gì thế?"
Bùi Diệp vừa nghiêng đầu liền thấy biểu cảm Hoa Khinh Khinh biến hóa đa dạng, không nhịn được nhíu mày.
Hoa Khinh Khinh nghĩ có khi việc mình suy đoán có thật nói: "Em thấy hai người đàn ông đó đều không phải người tốt lành gì. Một người mặt dữ tợn, khuôn mặt hung hãn, một người dáng dấp nhã nhặn nhưng ánh mắt bất chính..."
Bùi Diệp không nhịn được cười lên, trêu chọc cô nàng nói: "Chị không biết em còn biết xem tướng cho người ta cơ đấy?"
Hoa Khinh Khinh quay đầu nhìn Bùi Diệp, muộn màng nhận ra mình suy diễn nhiều, hai gò má hiện một chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ bọn họ là người tốt? Em hiểu lầm rồi?"
"Người không thể đơn thuần chia làm đen trắng tốt xấu, người có thiện lương an phận cũng sẽ có chỗ bị người ta lên án chán ghét, người làm đủ trò xấu cũng sẽ có nhân tính nhỏ nhặt." Bùi Diệp không thèm quay đầu hỏi lại, "Với trạng thái xã hội hiện tại, ai dám nói mình chưa từng làm chuyện xấu? Hai người đàn ông đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cô bé kia."
Hoa Khinh Khinh sửng sốt.
Cô bé kia thế nào?
Cô chậm chạp phát hiện trang phục cô gái ấy, chính là áo đỏ nón đen!!!
Ý thức được điểm ấy, đầu Hoa Khinh Khinh có loại ảo giác nổ tung.
"Chắc, chắc là... Sẽ không xui xẻo đến vậy chứ?"
Cô không đủ sức nói chuyện, tay chân cứng ngắc.