Editor: Đào Tử
___________________________
Bùi Diệp cười hỏi thăm hai người.
"Cùng chơi chứ?"
Thanh niên văn phòng dò xét Bùi Diệp từ trên xuống dưới.
Tiểu Thanh là người đẹp giá trị nhan sắc không thấp, mặc dù trang phục không đẹp bằng thiếu nữ áo đỏ, nhưng thực chất bên trong càng ngon hơn!
Dù bên hông Bùi Diệp có súng cũng không khiến hắn bỏ đi ý xấu.
"Cùng nhau đi, nhưng xe buýt không tốt lắm đâu nhỉ?"
Ánh mắt Bùi Diệp xuyên qua khe hở giữa hai người, nhìn thấy cô gái áo đỏ.
Người đàn ông trung niên nhìn mặt Bùi Diệp sờ sờ bụng bia, ánh mắt rơi vào bao súng bên hông Bùi Diệp, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Xe buýt không tốt chỗ nào? Phụ nữ ngồi xe buýt chẳng phải đều nghĩ đến làm xe cho người ta cưỡi? Phụ nữ đứng đắn sẽ không ngồi xe buýt!"
Bùi Diệp lần đầu nghe được loại lý do này.
Hoa Khinh Khinh nghe vậy tức giận, ước gì Bùi Diệp đi lên cho bọn họ mỗi người một nắm đấm.
"Những thằng rác rưởi tụi bây không nên ở chỗ này, phải ở gầm xe mới đúng!"
Cô không phải kiểu người bạo lực, nhưng cô biết người có thể nói ra lời này, chắc hẳn trước kia làm không ít chuyện tương tự.
Loại rác rưởi này nên bị làm thành diều vứt ra ngoài cửa sổ, để xe buýt kéo diều chơi!
Tiếng Hoa Khinh Khinh hơi lớn.
Thiếu niên đồng phục gần đó bị cô làm lộ ra biểu cảm căm ghét, lần nữa đứng dậy rời xa phiền phức.
Bùi Diệp cao ngạo khẽ nhếch cằm: "Nghe thấy lời em ấy chưa? Thức thời, tự mình cút xuống đi. Cách trạm tiếp theo còn một chút thời gian, hiện tại nhảy xuống ra cũng chỉ mất nửa cái mạng, nếu lằng nhà lằng nhằng trêu em ấy không vui, tôi sẽ đem toàn bộ các người nhét vào gầm xe."
"Muốn chết à!"
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, thanh niên văn phòng giấu nửa người sau lưng hắn đột nhiên móc ra một khẩu súng muốn chính diện đánh lén Bùi Diệp.
Nhưng vừa chớp mắt, súng trong tay hắn còn chưa cầm chắc bị một cú đá quét ra.
Hai tên rác rưởi không có bản lãnh gì chả đỡ nổi một giây, bị Bùi Diệp nhấn đầu, trơn tru mở cửa sổ túm người ra, rồi dùng lực đóng cửa sổ xe lại. Vị trí cửa sổ xe kẹp còn rất vi diệu, đúng lúc là chỗ dưới rốn ba tấc của đàn ông, hai người kêu thảm thiết còn hơn mổ heo.
Bùi Diệp móc ra dây thừng buộc vào chân bọn họ, như ném mồi câu đạp người xuống dưới.
Hoa Khinh Khinh bị tác phong sấm chớp nói làm là làm của Bùi Diệp làm kinh ngạc.
"Chị Tiểu Thanh, bọn họ sẽ không bị kéo chết chứ?"
Bùi Diệp rướn cổ mắt nhìn tình hình ngoài cửa sổ, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên tay, bĩu môi.
"Kéo mấy giây không phải mấy phút, không chết người. Nhìn xem, chẳng phải xe buýt đến trạm rồi?"
Hoa Khinh Khinh: "..."
Nói hay lắm có đạo lý lắm.
Đích thật là không chết người, nhưng tuyệt đối sẽ để người ta sống không bằng chết.
Với tốc độ di chuyển của xe buýt, vài giây cũng có thể để máu thịt trên người bọn họ ma sát rớt vài cân.
Vận khí tốt nói không chừng có thể sống sót, xui xẻo thì chết tại chỗ.
Bùi Diệp quay đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ co quắp ở ghế sau.
Hoa Khinh Khinh cũng mang ánh mắt thương hại nhìn thiếu nữ, đối phương tựa như thú nhỏ bị kinh hãi lại không chỗ ẩn nấp, dáng vẻ run lẩy bẩy khiến cô càng thương cảm hơn. Nếu như không phải Bùi Diệp đưa tay kìm bờ vai cô lại, có lẽ cô đã tiến lên an ủi nhóc đáng thương này.
"Đừng lo chuyện bao đồng nhiều."
Bùi Diệp thấp giọng cảnh cáo Hoa Khinh Khinh.
Hoa Khinh Khinh ngạc nhiên.
"Chị Tiểu Thanh" mới nãy vừa giúp thiếu nữ áo đỏ giải quyết nguy cơ, giờ lại nói "Đừng lo chuyện bao đồng nhiều"?
Hoa Khinh Khinh sống trong môi trường đơn giản xưa giờ triệt để ngây ngốc, không biết làm sao.
Nhưng cô có một ưu điểm chính là nghe lời.
Bùi Diệp rõ ràng hiểu biết nhiều hơn cô, vậy nên nghe Bùi Diệp.
Xe buýt mở cửa, thiếu nữ áo đỏ hai tay ôm thân, co ro bước nhanh xuống xe.
Bùi Diệp nhìn cửa xe khép lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Khi xe buýt lại lên đường, thiếu niên mặc đồng phục trước đó còn gật gù đắc ý nghe nhạc phát ra một tiếng cười nhạo.
Bùi Diệp nhíu mày.
Tiếng cười nhạo này rõ ràng là dành cho cô và Hoa Khinh Khinh.
"Vấn đề này có gì buồn cười?"
Bùi Diệp chủ động hỏi thiếu niên mặc đồng phục.
Thiếu niên mặc đồng phục nói: "Tôi đang cười mấy người muốn chết."
Hoa Khinh Khinh nghe lời này liền không vui, sao nói là bọn họ muốn chết?
Lúc này liền phản bác: "Hai người đàn ông đó khi dễ một cô gái đấy, muốn cưỡng bức người trên xe buýt, mắng bọn họ là súc sinh còn làm nhục hai chữ súc sinh. Chị Tiểu Thanh dạy dỗ hai tên rác rưởi, còn cứu được cô bé kia, dù sao cũng tốt hơn cậu!"
Có
lẽ là ý thức được mình sắp làm mẹ, Hoa Khinh Khinh đặc biệt chú ý những người nhỏ tuổi.
Khi thấy thiếu niên mặc đồng phục lạnh lùng như vậy, cô liền có chút không rét mà run lẫn lo lắng.
Sinh ra trong hoàn cảnh này, con của cô lớn lên, tương lai cũng sẽ biến thành bộ dạng ma quỷ này?
Yêu thương đùm bọc cái gì, tất cả đều bị quỷ ăn!
Thiếu niên mặc đồng phục lại cao giọng hỏi: "Trang phục màu đỏ, mũ đen, cô mắt mù không nhìn thấy sao?"
Hoa Khinh Khinh ngơ ngẩn.
Chuyện này liên quan gì đến áo đỏ nón đen?
Thiếu niên mặc đồng phục thấy vẻ mặt cô mơ màng liền biết cô không biết gì hết.
Cậu ta khinh miệt hỏi Hoa Khinh Khinh: "Địa phương nghèo tới à? Dế trũi cái gì cũng không hiểu."
Bùi Diệp nhíu mày.
"Áo đỏ nón đen thì sao?"
Thiếu niên mặc đồng phục trả lời ngoài dự liệu.
"Phụ nữ trẻ tuổi mặc áo đỏ nón đen hoặc là váy đỏ ngồi xe buýt, chỉ cần ở trên xe buýt, ai cũng có thể chơi."
Bùi Diệp hỏi: "Nếu có người không biết rõ tình hình..."
Thiếu niên mặc đồng phục nói: "Vậy thì đáng đời thôi! Nhưng người vừa rồi là cố ý tới, các cô mắt mù xen vào chuyện bao đồng, khùng à."
Bùi Diệp: "..."
Hoa Khinh Khinh nghe mà trợn mắt hốc mồm.
Tại sao trên đời này có thể có "Quy tắc ngầm" kỳ quái như thế?
Bùi Diệp lạnh lùng tiếp tục hỏi đến cùng.
Thiếu niên mặc đồng phục khinh miệt nhìn hai đứa nhà quê, dùng giọng điệu bố thí giải thích cho hai người.
"Diễn đàn trường học có một cái bài đăng, một tài khoản nặc danh đăng. Chủ bài viết nói, nếu nữ sinh trường học muốn kiếm tiền có thể mặc áo đỏ váy đỏ hoặc là nón đen đến ngồi xe buýt đến trường này, bị một người đàn ông làm liền có thể nhận được một khoản tiền thưởng, hai người đàn ông thì được ba khoản, ba người đàn ông thì năm khoản... Cứ thế tính lên nữa. Nữ sinh vừa rồi là quỷ nghèo ở lớp tôi... Chậc, các người xen vào việc của người khác."
Hoa Khinh Khinh: "..."
Mỗi khi cô cảm thấy thế giới này đủ rác rưởi, chắc chắn sẽ có chuyện càng rác rưởi đổi mới suy nghĩ của cô.
Mặt Bùi Diệp không thay đổi tiếp tục truy hỏi.
"Nếu chúng tôi xen vào việc của người khác, vì sao cậu nói bọn tôi muốn chết?"
Thiếu niên mặc đồng phục làm động tác cắt yết hầu, lộ ra nụ cười ác ý.
"Sẽ chết! Cô cho rằng là ai cho tiền những 'Xe buýt' này?"
Quấy rầy nhã hứng của người ta, phá hủy quy củ người ta, đương nhiên sẽ bị thanh toán. Nội dung thiếu niên mặc đồng phục biết đến nội dung không nhiều, nhưng cậu ta biết một khi ngồi xe buýt đụng cô gái có áo đỏ váy đỏ nón đen, cậu ta có thể trở thành một trong số những người đàn ông tham gia vào đó, nhưng không thể tự tiện xen vào chuyện bao đồng.
Lúc này, tài xế đột nhiên mở miệng.
"Mấy năm trước thường xuyên phát sinh, nhưng không phải như này, cũng không phải nữ sinh trường học."
Bùi Diệp lại hỏi thăm tài xế.
"Vậy chú có biết người sau lưng sẽ trả thù thế nào không?"
Tài xế cười cười nói: "Vừa rồi cô chơi liều vậy... Hiện tại biết sợ?"
Bùi Diệp nói: "Tôi sợ cái gì? Dù chết, cũng phải để tôi chết rõ ràng đúng không..."
Tài xế suy nghĩ một chút nói: "Tôi nhớ cái này gọi là 'Đánh trống truyền hoa' nhỉ? Nếu như là đàn ông ngăn cản, người đàn ông sẽ bị giết, phụ nữ ngăn cản sẽ trở thành kế tiếp..."