Editor: Đào Tử
___________________________
"Ai ở đó!"
Hắn hét lớn một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại nơi phát ra ánh mắt.
Vị trí đó không có một ai, đừng nói "Ánh mắt nhìn người chết", ngay cả bóng quỷ cũng chưa từng xuất hiện.
Hắn vừa định thở phào, loại cảm giác nhìn chằm chằm lạnh như băng ngóc đầu trở lại. Nha????h ????à khô????g có quả????g cáo, chờ gì tì???? ????ga???? ⩵ Trù????Tru????ệ????.????N ⩵
"Cút ra đây!"
Lần này càng mãnh liệt hơn, thậm chí có loại ảo giác tử thần tới gần hắn.
"Cậu chủ, ngài có dặn dò gì?"
Vệ sĩ tiến đến, dáng vẻ cung kính khiêm tốn cúi đầu chờ đợi chỉ lệnh.
"Vừa rồi... Có người lạ tới thư phòng tôi không?"
Bọn vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.
"Hồi bẩm cậu chủ, không phát hiện có người khả nghi."
Thư phòng là một trong những chỗ cậu chủ nhà bọn họ coi trọng nhất, ngoại trừ tâm phúc, những người khác không được tùy ý ra vào.
Nhiều khi cho dù là tâm phúc cũng phải thông qua từng tầng kiểm tra, luôn bị giám thị, lúc nào tiến vào thư phòng, ở lại bao lâu, lúc nào rời thư phòng, đến thư phòng có mục đích gì... Những cái này đều phải ghi chép kỹ, giở hồ sơ là tra được ngay.
Nói một câu tự kiêu, thư phòng được bọn họ túc trực bảo vệ 24/24, đừng nói người xa lạ, ngay cả con ruồi cũng không chỗ che thân.
Cậu chủ Túc gia nhướng mày truy hỏi.
"Không có? Các cậu xác định?"
Thủ lĩnh vệ sĩ trả lời rất tự tin.
Nếu có người xa lạ tiếp cận thư phòng, cảnh báo đã sớm vang vọng khắp nhà.
Nghe được câu trả lời của vệ sĩ, lông mày cậu chủ Túc gia lại nhíu chặt.
Chẳng lẽ là hắn sinh ra ảo giác ư?
Không --
Phán đoán của hắn không có khả năng sai lầm, ánh mắt vừa rồi tuyệt đối tồn tại!
"... Các cậu điều tra khắp ngóc ngách thư phòng một lần, xem có chỗ nào không ổn chăng, có camera ẩn không..."
Đối mặt với chỉ thị kỳ quái của cậu chủ Túc gia, bọn bảo tiêu ngoan ngoãn làm theo, một phen lục soát kỹ càng không hề phát hiện ra cái gì đáng nghi.
Cậu chủ Túc gia nghe kết quả này, trong miệng lẩm bẩm: "Không có khả năng -- "
Hắn sẽ không sai!
"Các cậu tỉ mỉ tìm lần nữa!"
Vệ sĩ từ đầu đến cuối cúi đầu, mặc cho cậu chủ Túc gia tiếp tục giày vò.
Đừng nhìn bọn vệ sĩ không có phàn nàn, trong lòng lại hơi oán thầm, cậu chủ nhà mình quá nửa là mắc bệnh, mới thêm chứng vọng tưởng bị hại nhỉ?
Túc gia canh phòng kín như bưng một giọt nước không lọt, sao có thể có người vượt qua bọn họ chui vào thư phòng?
Lại tìm lần nữa dĩ nhiên cũng không có thu hoạch.
Sắc mặt cậu chủ Túc gia âm trầm đứng tại chỗ, không dám chấp nhận hiện thực rằng phán đoán của mình sai lầm.
Chẳng qua điều để vệ sĩ buông lỏng một hơi là hắn không bảo bọn hắn điều tra lần thứ ba.
"Tất cả lui ra hết đi -- chờ chút!"
Cậu chủ Túc gia gọi vệ sĩ lại, cẩn thận thêm một câu.
"Phái thêm nhân lực gấp đôi trông coi bên ngoài thư phòng, nếu có tình huống dị thường lập tức báo cáo cho tôi."
Vệ sĩ cung kính nói: "Rõ!"
Khi cửa thư phòng khép lại, cậu chủ Túc gia mệt mỏi ngồi trên ghế, còn chưa thư giãn một hơi, ánh nhìn chăm chú quỷ dị lại lần nữa xuất hiện. Ớn lạnh lan tràn trong lòng đồng thời cũng có tức giận sôi trào, hắn bỗng nhiên vỗ bàn, nghiêng đầu nhìn về sau.
"Thứ gì? Lén lén lút lút cút ra đây!"
Phần lớn người qua cải tạo sinh học đều có thể chất và năng lực siêu việt, tăng lên toàn bộ phương diện, bao quát nhạy cảm với tầm mắt người ngoài, chứ đừng nói ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn rùng mình này. Cậu chủ Túc gia không tin ma quỷ quay đầu lại, mà ánh mắt đó từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm sau lưng hắn, phảng phất cặp mắt đó dính trên lưng hắn, mặc hắn quay đầu thế nào cũng vô pháp phát giác được sự tồn tại của đối phương.
Cậu chủ Túc gia lại hô vệ sĩ tiến vào.
Giống lần trước, vệ sĩ bước vào thư phòng, cảm giác bị nhìn chằm chằm liền biến mất.
"Tìm! Tiếp tục tìm! Tuyệt đối có người chui vào thư phòng động tay động chân!"
Hắn vô cùng chắc chắn có một đôi mắt bí mật nhìn hắn.
Bọn bảo tiêu: "..."
Cậu chủ nhà bọn họ mắc bệnh à?
Không thể ngờ, việc giày vò người vừa mới bắt đầu. Cậu chủ Túc gia cho rằng có người ở bên cạnh liền có thể chấn nhiếp cặp mắt trong tối kia, cho nên đêm nay lúc ngủ cũng để vệ sĩ trông giữ cuối giường. Chẳng biết tại sao, trước kia dính giường liền ngủ giờ lại mất ngủ, lật qua lật lại, trằn trọc, trợn tròn mắt nhịn đến chân trời tảng sáng mới bị buồn ngủ vây khốn rơi vào giấc mộng không mấy tốt đẹp.
Không biết ngủ bao lâu, có lẽ là mấy phút, có lẽ là mấy giờ, cậu chủ Túc gia cảm giác bả vai bị ai đó lay động.
Hắn tức giận nổi bão.
Mấy người hầu này muốn chết sao?
Bỗng nhiên mở mắt ra, lại phát hiện mình ngồi ở một cỗ xe buýt đơn sơ xa lạ.
Cái quái gì thế???
Cậu chủ Túc gia nhìn tình cảnh này chuẩn bị đứng dậy, vừa đứng dậy phân nửa, đầu vai chịu lực lớn đẩy ngã về phía sau.
Có người đẩy hắn, còn cực kỳ thô bạo!
Cậu chủ Túc gia chuẩn bị âm thầm điều động năng lực, bỗng nhiên năng lực cải tạo điều khiển thuần thục trước kia không có chút động tĩnh.
Giọng một người đàn ông lưu manh cũng truyền từ đỉnh đầu hắn.
"Mấy anh em đây trượng nghĩa, biết quy củ, kéo giúp cô em không ít người, mấy ngày nữa phát đạt nhớ công bọn này đấy."
Theo tiếng nói của hắn, hơi thở đặc quánh tanh hôi xộc vào mũi cậu chủ Túc gia.
Hắn không có tâm tình để ý người đàn ông nói cái gì, mà là kinh ngạc thân thể của mình. Trong tầm mắt nhìn thấy cánh tay trắng nõn, dưới quần lót trơn nhẵn, trước ngực cong... Rõ ràng đều là đặc điểm nữ tính, sao lại xuất hiện trên người hắn?
Không đợi hắn suy nghĩ sâu, người đàn ông thấy