(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Ngươi có tội


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

"Ai ở đó!"

Hắn hét lớn một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại nơi phát ra ánh mắt.

Vị trí đó không có một ai, đừng nói "Ánh mắt nhìn người chết", ngay cả bóng quỷ cũng chưa từng xuất hiện.

Hắn vừa định thở phào, loại cảm giác nhìn chằm chằm lạnh như băng ngóc đầu trở lại. Nha????h ????à khô????g có quả????g cáo, chờ gì tì???? ????ga???? ⩵ Trù????Tru????ệ????.????N ⩵

"Cút ra đây!"

Lần này càng mãnh liệt hơn, thậm chí có loại ảo giác tử thần tới gần hắn.

"Cậu chủ, ngài có dặn dò gì?"

Vệ sĩ tiến đến, dáng vẻ cung kính khiêm tốn cúi đầu chờ đợi chỉ lệnh.

"Vừa rồi... Có người lạ tới thư phòng tôi không?"

Bọn vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.

"Hồi bẩm cậu chủ, không phát hiện có người khả nghi."

Thư phòng là một trong những chỗ cậu chủ nhà bọn họ coi trọng nhất, ngoại trừ tâm phúc, những người khác không được tùy ý ra vào.

Nhiều khi cho dù là tâm phúc cũng phải thông qua từng tầng kiểm tra, luôn bị giám thị, lúc nào tiến vào thư phòng, ở lại bao lâu, lúc nào rời thư phòng, đến thư phòng có mục đích gì... Những cái này đều phải ghi chép kỹ, giở hồ sơ là tra được ngay.

Nói một câu tự kiêu, thư phòng được bọn họ túc trực bảo vệ 24/24, đừng nói người xa lạ, ngay cả con ruồi cũng không chỗ che thân.

Cậu chủ Túc gia nhướng mày truy hỏi.

"Không có? Các cậu xác định?"

Thủ lĩnh vệ sĩ trả lời rất tự tin.

Nếu có người xa lạ tiếp cận thư phòng, cảnh báo đã sớm vang vọng khắp nhà.

Nghe được câu trả lời của vệ sĩ, lông mày cậu chủ Túc gia lại nhíu chặt.

Chẳng lẽ là hắn sinh ra ảo giác ư?

Không --

Phán đoán của hắn không có khả năng sai lầm, ánh mắt vừa rồi tuyệt đối tồn tại!

"... Các cậu điều tra khắp ngóc ngách thư phòng một lần, xem có chỗ nào không ổn chăng, có camera ẩn không..."

Đối mặt với chỉ thị kỳ quái của cậu chủ Túc gia, bọn bảo tiêu ngoan ngoãn làm theo, một phen lục soát kỹ càng không hề phát hiện ra cái gì đáng nghi.

Cậu chủ Túc gia nghe kết quả này, trong miệng lẩm bẩm: "Không có khả năng -- "

Hắn sẽ không sai!

"Các cậu tỉ mỉ tìm lần nữa!"

Vệ sĩ từ đầu đến cuối cúi đầu, mặc cho cậu chủ Túc gia tiếp tục giày vò.

Đừng nhìn bọn vệ sĩ không có phàn nàn, trong lòng lại hơi oán thầm, cậu chủ nhà mình quá nửa là mắc bệnh, mới thêm chứng vọng tưởng bị hại nhỉ?

Túc gia canh phòng kín như bưng một giọt nước không lọt, sao có thể có người vượt qua bọn họ chui vào thư phòng?

Lại tìm lần nữa dĩ nhiên cũng không có thu hoạch.

Sắc mặt cậu chủ Túc gia âm trầm đứng tại chỗ, không dám chấp nhận hiện thực rằng phán đoán của mình sai lầm.

Chẳng qua điều để vệ sĩ buông lỏng một hơi là hắn không bảo bọn hắn điều tra lần thứ ba.

"Tất cả lui ra hết đi -- chờ chút!"

Cậu chủ Túc gia gọi vệ sĩ lại, cẩn thận thêm một câu.

"Phái thêm nhân lực gấp đôi trông coi bên ngoài thư phòng, nếu có tình huống dị thường lập tức báo cáo cho tôi."

Vệ sĩ cung kính nói: "Rõ!"

Khi cửa thư phòng khép lại, cậu chủ Túc gia mệt mỏi ngồi trên ghế, còn chưa thư giãn một hơi, ánh nhìn chăm chú quỷ dị lại lần nữa xuất hiện. Ớn lạnh lan tràn trong lòng đồng thời cũng có tức giận sôi trào, hắn bỗng nhiên vỗ bàn, nghiêng đầu nhìn về sau.

"Thứ gì? Lén lén lút lút cút ra đây!"

Phần lớn người qua cải tạo sinh học đều có thể chất và năng lực siêu việt, tăng lên toàn bộ phương diện, bao quát nhạy cảm với tầm mắt người ngoài, chứ đừng nói ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn rùng mình này. Cậu chủ Túc gia không tin ma quỷ quay đầu lại, mà ánh mắt đó từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm sau lưng hắn, phảng phất cặp mắt đó dính trên lưng hắn, mặc hắn quay đầu thế nào cũng vô pháp phát giác được sự tồn tại của đối phương.

Cậu chủ Túc gia lại hô vệ sĩ tiến vào.

Giống lần trước, vệ sĩ bước vào thư phòng, cảm giác bị nhìn chằm chằm liền biến mất.

"Tìm! Tiếp tục tìm! Tuyệt đối có người chui vào thư phòng động tay động chân!"

Hắn vô cùng chắc chắn có một đôi mắt bí mật nhìn hắn.

Bọn bảo tiêu: "..."

Cậu chủ nhà bọn họ mắc bệnh à?

Không thể ngờ, việc giày vò người vừa mới bắt đầu. Cậu chủ Túc gia cho rằng có người ở bên cạnh liền có thể chấn nhiếp cặp mắt trong tối kia, cho nên đêm nay lúc ngủ cũng để vệ sĩ trông giữ cuối giường. Chẳng biết tại sao, trước kia dính giường liền ngủ giờ lại mất ngủ, lật qua lật lại, trằn trọc, trợn tròn mắt nhịn đến chân trời tảng sáng mới bị buồn ngủ vây khốn rơi vào giấc mộng không mấy tốt đẹp.

Không biết ngủ bao lâu, có lẽ là mấy phút, có lẽ là mấy giờ, cậu chủ Túc gia cảm giác bả vai bị ai đó lay động.

Hắn tức giận nổi bão.

Mấy người hầu này muốn chết sao?

Bỗng nhiên mở mắt ra, lại phát hiện mình ngồi ở một cỗ xe buýt đơn sơ xa lạ.

Cái quái gì thế???

Cậu chủ Túc gia nhìn tình cảnh này chuẩn bị đứng dậy, vừa đứng dậy phân nửa, đầu vai chịu lực lớn đẩy ngã về phía sau.

Có người đẩy hắn, còn cực kỳ thô bạo!

Cậu chủ Túc gia chuẩn bị âm thầm điều động năng lực, bỗng nhiên năng lực cải tạo điều khiển thuần thục trước kia không có chút động tĩnh.

Giọng một người đàn ông lưu manh cũng truyền từ đỉnh đầu hắn.

"Mấy anh em đây trượng nghĩa, biết quy củ, kéo giúp cô em không ít người, mấy ngày nữa phát đạt nhớ công bọn này đấy."

Theo tiếng nói của hắn, hơi thở đặc quánh tanh hôi xộc vào mũi cậu chủ Túc gia.

Hắn không có tâm tình để ý người đàn ông nói cái gì, mà là kinh ngạc thân thể của mình. Trong tầm mắt nhìn thấy cánh tay trắng nõn, dưới quần lót trơn nhẵn, trước ngực cong... Rõ ràng đều là đặc điểm nữ tính, sao lại xuất hiện trên người hắn?

Không đợi hắn suy nghĩ sâu, người đàn ông thấy

hắn thất thần không cho phản ứng đột nhiên nắm mái tóc dài của hắn, đập ầm ầm trên ghế dựa xe buýt. Đau nhức kịch liệt chân thực khiến hắn nhe răng, cũng để hắn ý thức được cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nhưng hiện tại thân thể hắn thật sự quá yếu quá yếu, tích lũy tất cả lực lượng vung nắm đấm ra căn bản không thể lay chuyển người đàn ông, ngược lại bị hắn tát một bàn tay đến choáng mắt.

Người đàn ông giận dữ mặt dữ tợn.

"Bố mày tìm người giúp mày, con điếm không biết tốt xấu này!"

Lúc này cậu chủ Túc gia mới phát hiện bên cạnh mình chẳng biết từ bao giờ tụ tập bảy tám người đàn ông bảy tám tướng mạo thân cao không đồng nhất.

Xem cách ăn mặc của bọn họ, tất cả đều là nam tính tầng chót xã hội hắn xem thường nhất.

"Tụi bây muốn làm gì?"

Hắn mở miệng nói cũng phát ra giọng nữ tính.

Cậu chủ Túc gia phỏng đoán mình bỗng dưng ở trong thân thể nữ giới xa lạ.

Hắn vừa hỏi xong, tất cả đàn ông trên xe buýt đột nhiên cười lên ha hả với ý tứ sâu xa, trong lòng cũng tăng thêm dự cảm khó tả.

Xe buýt từ trạm cuối cùng đến trạm xuất phát, rồi đến trạm cuối cùng, rồi trạm xuất phát...

Khi màn đêm buông xuống, tài xế xe buýt tan tầm quét dọn vệ sinh toa xe, mở cửa sổ thông gió, kéo ống nước cọ rửa vết bẩn tanh hôi, thời điểm quét dọn đến đuôi xe, hắn nhìn thoáng qua cậu chủ Túc gia nhũn như bùn nhão ở hàng cuối cùng, chửi thề một tiếng nhổ nước bọt.

Bối cảnh thay đổi, một người đàn ông môi giới xa lạ đưa hắn vào bệnh viện bẩn thỉu, trả cho hắn một khoản tiền đã rút bớt 40% tiền hoa hồng.

Không đợi hắn khôi phục sức mạnh đi liên hệ Túc gia, hiện trường tối sầm lại.

Hắn mở mắt ra, một cỗ xe buýt khác trước đó, đồng dạng có người vỗ bờ vai hắn...

Cậu chủ Túc gia vô thức run lên.

Xe buýt giống nhau, trải qua những việc giống nhau... Cậu chủ Túc gia nếm trải ba lần, cuối cùng mệt đến nỗi ngay cả sức lực tức giận cũng bị mất.

Hắn biết đây là ác mộng, nhưng không tỉnh lại thì ác mộng có khác gì hiện thực?

Khác biệt duy nhất, đại khái là hiện thực không thể thay đổi, mà giấc mộng có thể tỉnh lại...

Khi hắn tỉnh lại...

Mềm nhũn tê liệt trên mặt đất, bề ngoài chật vật, nội tâm lại muốn dùng phương thức tra tấn người dã man nhất giết những người đàn ông kia.

Lúc này, hắn mơ màng nghe được có người nhích lại gần mình.

Hắn nhìn thấy chân đối phương trước nhất, một đôi chân mịn màng trắng nõn thuộc về phụ nữ.

Lại nhìn lên, cẩm y hoa lệ, tóc mày bạc trắng, làn da trắng trẻo, hai mắt lại sâu thẳm như hắc diện thạch, sau lưng người phụ nữ này có ánh sáng vàng nhàn nhạt lấp lánh, giống như là nghịch ánh sáng, lại giống như tới từ chốn cực lạc thánh khiết...

"Cô là ai?"

"Ta là thần."

"Thần?" Cậu chủ Túc gia cười nhạo, "Cô tới cứu tôi?"

Người phụ nữ mỉm cười cúi người, tóc dài từ đầu vai trượt xuống che khuất nửa khuôn mặt, cũng tạo ra một bóng râm nhàn nhạt.

"Không, ngươi có tội -- Tội không thể tha."

Cậu chủ Túc gia nào tin?

Hắn có hết thảy, cho dù là thần cũng phải nhượng bộ.

Quyền lợi có thể hối lộ thần quỷ!

Người phụ nữ nhìn cậu chủ Túc gia muốn cò kè mặc cả với cô, phút chốc lộ ra một nụ cười từ bi thương người.

"Nếu ngươi thành tâm thành ý như thế, vậy ta sẽ rộng lượng cho ngươi một cơ hội được tha thứ -- Ngươi có nguyện nắm chắc nó chứ?"

"Tôi vô tội!" Cậu chủ Túc gia nhấn mạnh lần nữa, thử thăm dò hỏi thăm, "... Nếu như tôi không nguyện ý..."

Người phụ nữ nói: "Ngươi sẽ nhận được vĩnh sinh trong ác mộng."

Cậu chủ Túc gia run rẩy: "Vậy tôi nguyện ý nắm chắc cơ hội."

Người phụ nữ mỉm cười nói: "Vậy thì bắt đầu chuộc tội đi, khi người oán hận ngươi tha thứ cho ngươi, ngươi sẽ được giải thoát."

Hắn có khả năng được tha thứ sao?

Khóe môi người phụ nữ mang ý cười, nhưng đôi mắt đen tuyền lại như băng sương lạnh lẽo thấu xương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện