Editor: Đào Tử
___________________________
"Làm nhiệm vụ? Những thứ 'Hôi Lang' nói kia?"
Hướng Thụy Quân lăn lộn tại tận thế năm năm, hiểu rất rõ hình thức căn cứ người sống sót tận thế vận hành.
Cho dù căn cứ người sống sót quốc gia cũng không thoát khỏi kịch bản.
Tối hôm qua cô nghiêm túc hệ thống lại.
Không tính Tiểu Tú phi nhân loại bật plug-in, một mình Liễu Diệp Tiên có thể cung ứng cô và Tề Thiên Thạc xuất dị năng liên tục.
Tổ đội bốn người, tốc độ quét dọn Zombie tuyệt đối rất nhanh.
"Đúng rồi, mình có hiểu rõ một chút, một viên tinh hạch Zombie có thể hối đoái một điểm cống hiến, rất có lời."
Giá hàng căn cứ XX cao, nhưng không chịu nổi trong đội ngũ bọn họ bật hack.
Riêng mình cô, một ngày săn gϊếŧ Zombie có thể lấy ngàn làm đơn vị.
Liễu Diệp Tiên sau khi tổng kết thấy đề nghị Hướng Thụy Quân càng tốt hơn.
Cô vẫn giữ phương thức tư duy trước tận thế, nghĩ tìm việc đứng đắn làm, 9 giờ đi 5 giờ về là có thể duy trì sinh hoạt, nhưng quên mất tận thế thủ đoạn dị năng giả mưu sinh căn bản không hòa bình như vậy. Chỉ có săn gϊếŧ Zombie, giảm bớt số lượng Zombie mới là con đường bọn họ sinh tồn.
"Vậy chúng ta đi bộ phận ban bố nhiệm vụ xem thử."
Lúc này, cha Liễu và mẹ Liễu mẫu cũng nhỏ giọng nói muốn tìm việc vặt trong căn cứ, phụ giúp sinh hoạt.
"Căn cứ XX vừa mới xây dựng ngư long hỗn tạp, con không khuyến khích hai người hiện tại ra ngoài tìm việc làm, qua mười ngày nửa tháng căn cứ ổn định trật tự hẳn tính." Hướng Thụy Quân vô tình bác bỏ đề nghị bọn họ, "Con và Liễu Diệp Tiên không ở căn cứ, sợ hai người xảy ra chuyện."
Bọn họ là cha mẹ không phải đứa bé lớn mấy tháng, không thể cả ngày giữ khư khư bên người, đi đâu là mang theo đó.
Hướng Thụy Quân cũng tán thành ý nghĩ tìm công tác của bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Hai người cha Liễu nghĩ đến phiền phức gây nên hai ngày trước, thở dài một tiếng nghe theo.
Không thể che gió che mưa vì con gái, ít nhất không thể thêm phiền phức cho con.
"Thái Hạo, định vị địa sảnh ban bố nhiệm vụ căn cứ XX."
Bùi Diệp làm tiểu đội trưởng, đi ra ngoài bắt đầu một ngày làm việc mới.
Căn cứ XX vừa thành lập, đại sảnh ban bố nhiệm vụ không nhiều người, không phải mỗi dị năng giả đều có dũng khí ra ngoài đối kháng với Zombie.
Một ngày rồi một ngày.
Loại tình huống này duy trì chẳng được bao lâu.
Dị năng giả tiêu hao năng lượng vượt xa người bình thường, chính sách "Một tháng đê bảo (*tiền trợ cấp cho dân nghèo)" căn cứ XX cung cấp nâng đỡ không thể thỏa mãn nhu cầu năng lượng của bọn họ.
Vì đồ ăn, vì sinh tồn, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ bị buộc rời căn cứ XX, tiếp nhận mưa gió thanh tẩy tận thế.
Đại sảnh ban bố nhiệm vụ có cái màn hình siêu cấp lớn, phía trên hiển thị rất nhiều nhiệm vụ.
Phần lớn đều là sưu tập vật tư, săn gϊếŧ Zombie, cứu viện người sống sót.
Thù lao và phương thức kết toán mỗi nhiệm vụ không giống.
Chẳng hạn sưu tập vật tư, căn cứ ra mặt thu mua đồng nhất, chỉ bằng nửa giá thị trường nhưng căn cứ cũng sẽ cung cấp phúc lợi phong phú khác đền bù tổn thất cho người sống sót; săn gϊếŧ Zombie lấy tinh hạch Zombie tính toán, một viên tinh hạch phổ thông một điểm cống hiến; cứu viện người sống sót một đầu người mười điểm cống hiến... Đương nhiên, trừ nhiệm vụ quan phương còn có mấy nhiệm vụ tư nhân đều là tìm kiếm mục tiêu đặc biệt.
"Nhìn những nhiệm vụ này, căn cứ quốc gia thật đủ ý vị."
Hầu như tất cả nhiệm vụ đều vì góp nhặt vật tư cho căn cứ quốc gia.
Hướng Thụy Quân phụ họa gật đầu.
Cô sống ở tận thế năm năm, nhiệm vụ căn cứ nào có thù lao phong phú như thế?
Số ít đội ngũ dị năng giả hàng đầu dựa vào nhiệm vụ ăn uống no đã, còn lại phần lớn đội ngũ dị năng giả tầm trung vừa đủ ăn đủ xài, mà dị năng giả tầng chót nhất đãi ngộ chỉ tốt hơn người bình thường một ít không đói chết.
"Cũng không biết loại trợ cấp kiểu này có thể kéo dài bao lâu, chúng ta thừa dịp sơ kỳ kiếm nhiều điểm cống hiến một chút."
Hướng Thụy Quân lo lắng đội ngũ dị năng giả tăng lên, thù lao sẽ xuống dốc.
Bùi Diệp không phản đối.
"Được thôi, mình sao cũng được."
Đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ rất lớn, có vài cái cửa sổ phục vụ, bọn người Bùi Diệp đi đăng kí tên đội ngũ trước.
"... Lấy tên đội, khuôn sáo tận thế văn cũ rích đã dùng nát..."
Bùi Diệp không tính lấy tên phế, vài phút nghĩ một đống.
"Liệt Dương? Phượng Hoàng? Vương Giả? Hung Lang?"
Không được.
Mỗi cái càng bệnh trẻ trâu hơn cái trước.
"Được rồi, tổ bốn người