*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Đào Tử
___________________________
Chỉ là vị trí hoa văn nằm ở phần tối nhất của hình xăm, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, chắc chắn sẽ tưởng lầm là hình xăm thôi.
Bùi Diệp nhíu mày hồi tưởng.
Trước khi cô trở lại thân thể không có phát hiện hoa văn này.
Cẩn thận nhìn lại, hoa văn khá giống chiếc chìa khóa bị hoa cỏ dây leo chằng chịt quấn quanh...
Chìa khoá...
Chẳng lẽ là thứ bay ra từ thân thể cậu chủ Túc gia?
Bùi Diệp thầm cẩn thận cảm nhận một phen.
Phát hiện cái chìa khoá kỳ lạ đó chẳng biết từ bao giờ đã rời khỏi phù chú chui tọt vào thân thể của mình, chỉ an phận không có uy hiếp.
Có an phận cũng là ngoại lai, Bùi Diệp định bụng đuổi nó ra ngoài.
Một làn sương đen phun trào, sương đen tạo thành chìa khoá ngưng tụ trên lòng bàn tay Bùi Diệp.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu lộ của Cố Thiều cũng thay đổi, có kinh ngạc cũng có khó tưởng tượng nổi, còn có mấy phần giãy dụa...
Bùi Diệp thấy thế lập tức tìm cớ đẩy Hoa Khinh Khinh ra ngoài.
Cô thấp giọng hỏi thăm Cố Thiều có vẻ biết rõ tình hình.
"Đây là cái gì? Anh biết thứ này?"
Cố Thiều hỏi ngược lại: "Cô không biết?"
Bùi Diệp nói: "Anh mà không nhắc nhở tôi thì thật sự không phát hiện ra."
Sương đen trông không quá sạch sẽ, nhưng không hiểu sao thân cận Bùi Diệp, cũng không có bất kỳ tổn hại nào với cô, điều này khiến Bùi Diệp hơi kinh ngạc.
Cô phong ấn sương đen trong phù chú, nhưng sương đen thoát ra từ bao giờ rồi chạy đến thân thể cô từ khi nào cũng không biết.
Đây căn bản không có khả năng phát sinh.
Đừng nhìn phần lớn thời gian tinh thần lực của Bùi Diệp đều ở chế độ ngủ, nhưng vẫn luôn mở khả năng phòng ngự, tương đương với cánh cửa đã khóa lại, lại thêm camera cảnh báo. Vật chất ngoại lai tiếp cận cô, dù không có ác ý cũng sẽ bị chặn lại, không có khả năng Bùi Diệp hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Trừ phi cấp độ sương đen siêu việt hơn cực hạn của Bùi Diệp, hoặc là bản thân nó có tư cách tự do ra vào...
Nhưng cái này có khả năng?
Ánh mắt Cố Thiều dò xét Bùi Diệp.
Anh ta vững tin lúc trước Bùi Diệp không có hoa văn này, nhìn phản ứng rất kinh ngạc của cô cũng không giống giả vờ, chắc là hoa văn mới xuất hiện gần đây.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Cố Thiều hiện lên vô số suy đoán.
"Gần đây bảy đại gia tộc có chủ động tiếp xúc với cô không?"
Bùi Diệp lắc đầu.
Cô không tính nói láo, dù sao cũng là cô chủ động tiếp xúc người của bảy đại gia tộc.
"Cái này có liên quan gì đến bảy đại gia tộc?"
Cố Thiều cười khổ: "Quan hệ lớn đấy."
"Thứ này có nguy hại cho tôi?"
Bấy giờ Cố Thiều không trả lời ngay, vẻ mặt lộ ra giằng co, dường như đang do dự liệu có nên nói thật.
Giao chiến trong lòng một phen, anh ta lựa chọn lộ ra.
"Cô sẽ gặp họa sát thân vì nó!"
Bùi Diệp nghe xong đã cảm thấy chuyện này vô nghĩa.
"... Tôi còn tưởng rằng là chuyện lớn gì... Ồn ào cả buổi lãng phí lực quan tâm của tôi."
Cô liên tiếp xử lý đại tiểu thư Dương gia và cậu chủ Túc gia, hai người đều là người thừa kế gia tộc nhận định, đã chết tươi từ lâu.
"Cô vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc." Cố Thiều chần chờ nói, "... Tóm lại... Nếu cô không muốn chết, không bằng đưa nó cho tôi."
Bùi Diệp không nhịn được cười ra tiếng.
"Làm sao cho anh? Mà vì sao phải cho anh?"
Đúng là dám mở miệng nói ra.
Cố Thiều không để ý gai mềm trong lời nói của Bùi Diệp.
"Cô không cần phòng bị như vậy, làm thế không có chỗ tốt gì cho cô cả."
Bùi Diệp tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cố Thiều hỏi cô: "Cô biết truyền thuyết về Tháp Đen và bảy đại gia tộc chứ?"
Bùi Diệp nói: "Có nghe rồi."
Cố Thiều nói: "Trong truyền thuyết có liên quan đến họ, có thứ thế nhân chỉ nghe danh không thấy mặt -- Đó chính là tín vật Tháp Đen cho bảy đại gia tộc. Là thứ trong tay cô! Thứ quan trọng nhất của bảy đại gia tộc."
Tín vật?
Bùi Diệp ra vẻ cảnh giác nhìn Cố Thiều.
"Ý anh là -- Đây là một trong bảy chìa khóa của bảy đại gia tộc?"
Cố Thiều khẽ gật đầu.
"Làm sao anh biết nhiều thứ như vậy?"
Cố Thiều bình tĩnh đối đáp.
"Cái này cũng không tính là bí mật, tôi cũng coi như là cấp cao trong quân Tự do, không đến nỗi không biết đến những chuyện ấy."
Bùi Diệp nhìn chìa khóa ngưng tụ từ sương đen trong lòng bàn tay.
Khi cô sinh ra suy nghĩ vứt bỏ chìa khoá, cô đột nhiên cảm giác được một cỗ cảm xúc không muốn xa rời lẫn bi thương mạnh mẽ, phảng phất có thể xuyên thấu làn sương đen nhìn thấy một đôi mắt khá quen thuộc. Cô lắc lắc đầu, đè ý nghĩ kỳ quái này xuống, hiện tại cái này không phải chuyện quan trọng nhất.
"Vậy tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ tôi?"
Bùi Diệp ra vẻ không biết, giấu giếm chuyện cậu chủ Túc gia.
"Đây cũng chính là điều tôi muốn biết." Cố Thiều đột nhiên nói lời kinh người, nói một câu khiến Bùi Diệp suýt nữa bị sặc nước bọt, "Tình huống của cô... Tôi suy đoán có lẽ cô, có lẽ... Có lẽ là con gái ngoài giá thú của một trong bảy nhà..."
Bùi Diệp: "???"
Sao bỗng dưng cô không thể hiểu nổi logic của Cố Thiều thế này?
Cố Thiều đáp: "Đây là tín vật Tháp Đen, là huyết mạch của bảy gia tộc, cũng là sự tồn tại tất cả thế lực trên đời này đều âm thầm mơ ước, bao quát bản thân bảy đại gia tộc. Vì giữ vững địa vị mấy trăm năm, thủ đoạn giấu giếm tín vật Tháp Đen của bọn họ tầng tầng lớp lớp."
Chờ Cố Thiều giải thích xong, khóe miệng Bùi Diệp giật giật, hiểu rõ logic trong đó.
"... Anh hoài nghi có một nhà lén lút giấu chìa khoá trên người của tôi?"
"Không bài trừ khả năng này, nhưng tôi cảm thấy logic đã nói không hợp lý." Trí tưởng tượng có