Editor: Đào Tử
___________________________
Đương nhiên, những cái này đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là --
Năng lực cải tạo sinh học của Cố Thánh khắc chế phù ẩn thân, người giấy nhỏ âm thầm nghe lén bị y bắt quả tang.
Người giấy nhỏ hoảng hốt ngụy trang mình thành một tờ giấy nhỏ phổ thông.
Kết quả, Cố Nhị gia cảm thấy người giấy nhỏ được cắt thật đẹp, đưa tay bỏ người giấy nhỏ vào túi mang về nhà.
Người giấy nhỏ không tìm thấy cơ hội trốn thoát, nhịn đến ngày hôm sau, thừa dịp Cố Nhị gia tản bộ chuồn mất.
Hiện tại Cố Thánh lại hỏi cô có phải là con "Rời nhà trốn đi" lúc trước không, Bùi Diệp cảm thấy mình đã rõ chân tướng.
Cô ngồi dậy, chân ngắn ngủi phủi phủi tro bụi không tồn tại, nhảy xuống bả vai Cố Thánh, nhẹ nhàng giẫm lên bắp đùi của y.
"Tôi không phải tờ người giấy nhỏ anh quen biết trước đó."
Bùi Diệp nhập vào người giấy nhỏ nói chuyện hơi non nớt, giòn tan, lại mang chút giọng mũi mơ hồ.
Cố Thánh phút chốc mỉm cười, giọng điệu vô cùng nhẹ nhõm nói: "Nhưng tôi cảm thấy mấy nhóc được cắt rất đáng yêu, cùng một chủ nhân cắt ra? Vị lần trước là bạn của nhóc sao? Tính cách của nó khá thẹn thùng, vụng trộm chạy đi cũng không chào hỏi một tiếng."
Bùi Diệp im lặng một hồi.
Cô cẩn thận hồi ức nội dung người giấy nhỏ lên án với cô lúc trước.
Người giấy nhỏ nói nó gặp phải một người siêu thân (biến) sĩ (thái), còn cầm tù nó, nhìn chằm chằm nó, chia rẽ nó và đại khả ái.
Quá xấu xa!!!
Thời điểm người giấy nhỏ lên án còn siết quả đấm.
Bùi Diệp ngay thẳng nói: "Nó không phải thẹn thùng, nó chỉ là ghét anh."
Cố Thánh khẽ giật mình, đôi mắt xám khói trong vắt hiện vẻ bị tổn thương.
"Nó không thích tôi sao?"
"Ai cũng không thích bị cầm tù, nó thích sự (đại) tự (khả) do (ái)."
Cố Thánh tự kiểm điểm nói: "Chắc là nó hiểu lầm rồi, lần sau có cơ hội sẽ tự mình nói lời xin lỗi nó."
Bùi Diệp thấy Cố Thánh trịnh trọng như vậy, có chút buồn cười.
"Anh cần gì nói xin lỗi với một người giấy?"
Dù cho nói xin lỗi, người giấy nhỏ cũng sẽ không tha thứ đâu.
"Linh hồn ngụ trong cơ thể, cơ thể này có thể là nhân loại cũng có thể là động vật, cũng có thể không phải là sinh vật." Ai ngờ Cố Thánh lại tỏ ra nghiêm túc, dường như thật sự xem người giấy nhỏ như một sự tồn tại có thể nói chuyện bình đẳng, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Thứ Cố Thánh nhìn thấy không phải người giấy nhỏ, mà là linh hồn chịu tổn thương của người giấy nhỏ.
Bùi Diệp cười hỏi y: "Nói thế, anh có thể phát hiện được vị trí của tôi, cũng bởi vì cái này?"
Cố Thánh gật đầu, lại lắc đầu.
Y biết quanh thân người giấy nhỏ Bùi Diệp bao phủ một sức mạnh thần bí không rõ, sức mạnh này có thể chống cự ánh mắt người khác, nhưng không chống cự được y. Cố Thánh có dự cảm, nếu như người giấy nhỏ Bùi Diệp đổi một loại phương thức ẩn giấu khác, có lẽ y... Vẫn sẽ phát hiện.
Bởi vì y phát hiện ra Bùi Diệp không phải dựa vào năng lực cải tạo, mà là một loại trực giác khó diễn tả.
Trực giác nói cho y biết, nơi trống trải ấy có một người đứng ở đó.
Nói đến việc này cũng kỳ quái.
Nếu như là những người khác đứng đấy, tế bào toàn thân Cố Thánh sẽ kêu gào nguy hiểm hoặc là xử lý tai hoạ ngầm. Nhưng người này thì khác, không chỉ không cảm thấy một tia nguy hiểm, ngược lại như cá gặp nước, ngay cả thần kinh căng cứng cũng không khỏi tự chủ buông lỏng, tháo dỡ gai nhọn dựng thẳng.
Có lẽ do ngồi trên đầu vai y khá lâu, y đã có thể chậm rãi nhìn rõ dáng vẻ đối phương, cũng là một người giấy nhỏ ngây thơ đáng yêu.
"Nhóc muốn đi sao?"
Cố Thánh thấy Bùi Diệp nện bước chân ngắn từ giữa đùi y đến chỗ đầu gối, cho rằng cô muốn rời khỏi.
Người giấy nhỏ Bùi Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Không phải, chân tôi tê."
Ngồi xếp bằng quá lâu, chân tê.
(=ω=)
Cỗ thân thể Tiểu Thanh thì ai nói gì, vì sao thân thể người giấy nhỏ cũng sẽ tê chân???
Cố Thánh ân cần nói: "Cần tôi hỗ trợ chứ?"
Bùi Diệp nhìn thoáng qua ngón tay của y.
"Không cần, anh xác định sẽ không bất cẩn kéo chân tôi đứt chứ?"
Không nhìn xem chân người giấy mỏng cỡ nào, rất dễ bị cụt tay gãy chân.
"Tự tôi đi lại một chút là tốt thôi."
Người giấy nhỏ Bùi Diệp dùng tay chống nạnh, tư thế cứng đờ đi lại hai bước, cảm giác tê dại mới dần dần giảm bớt.
Cố Thánh cứng ngắc không dám động đậy, cứ như người giấy nhỏ nhẹ bẫng trên đùi là núi cao nặng nề.
"Nhóc muốn uống chút gì không?"
Bùi Diệp hỏi có cái gì, kết quả đưa ra một ly trà sữa trân châu siêu nhiều trân châu, cộng thêm một cái ống hút.
_(:з)∠)_
Đây chính là
quy cách đãi khách của người cầm quyền Cố gia đứng đầu bảy đại gia tộc sao?
Phẩm vị có chút dỏm nha.
Cố Thánh lại có vẻ tranh công nói: "Tôi tự tay pha."
Y dùng đôi tay ký văn kiện quý giá đâm ống hút vào giúp Bùi Diệp, đưa tay giúp Bùi Diệp trèo lên nắp trà sữa.
"Nhóc uống trà sữa liệu có bị ướt nhẹp không?"
Có vẻ như người giấy nhỏ không có kết cấu nội tạng nhở?
Bùi Diệp nói: "Không đâu."
Nói rồi cô ừng ực uống một ngụm, vị ngọt kinh khủng đánh thẳng vào vị giác.
Cố Thánh cũng uống một ly, nét mặt vẫn rất vui vẻ, khiến Bùi Diệp không thể không hoài nghi thứ hai người bọn họ uống khác nhau.
Ngọt thì ngọt, nhưng sau khi quen rồi vẫn ổn.
Trong chốc lát Bùi Diệp đã uống xong một ly trà sữa trân châu bản siêu ngọt.
"Lần một lần hai còn được, uống nhiều quá sẽ bị bệnh tiểu đường..."
Bùi Diệp nói thầm, hai mắt liếc trộm Cố Thánh.
Trong lòng lại nghĩ khác.
Cố Thánh tóm gọn ánh mắt của cô, hỏi cô suy nghĩ gì.
Bùi Diệp không nhịn được nói đùa.
"Nhà tôi cũng có một cậu nhóc thích đồ ngọt giống như anh, sau này tôi phải hạn chế đường cho nó, sợ mắc bệnh tiểu đường."
Nói xong, Bùi Diệp rõ ràng cảm giác được cơ đùi Cố Thánh thoáng cứng đờ.
Bùi Diệp vui vẻ nói: "Nó thích ngọt lại thích cay, hạn chế đường đâu phải hạn chế toàn bộ, không có đồ ngọt còn có ớt, không cần lo lắng thay nó."
Cố Thánh yên lặng cúi đầu nhìn cô, chân thành nói: "Nhưng đường rất quan trọng, từ bỏ sẽ rất khó chịu."
Thời điểm bệnh di truyền Cố gia tái phát, giống như nghìn con kiến gặm nhấm, hận không thể lột bỏ da thịt trên thân thể, lại giống là có đồ vật chạy khắp toàn thân, vừa chạy vừa muốn phá lớp da bó buộc -- Nhưng đường có thể làm dịu loại tra tấn ấy, để y bình tĩnh trở lại.
Theo Cố Thánh nghĩ, hạn chế đường quá tàn nhẫn.
Bùi Diệp lại nói: "Chắc không đâu."
"Vì sao?"
Bùi Diệp trả lời: "Bởi vì -- Tôi còn ngọt hơn đường."
Cố Thánh chăm chú nhìn người giấy nhỏ Bùi Diệp chỉ cao bằng nửa bàn tay mình, khóe môi mất khống chế khẽ cong lên.
Cái lưỡi bỗng mường tượng vị ngọt còn hơn trà sữa.
"Thời gian không còn sớm, chủ nhân của nhóc biết nhóc biến mất sẽ lo lắng, có muốn tôi đưa nhóc về nhà không?"
Bùi Diệp khoát tay cự tuyệt: "Không cần không cần, tự tôi trở về được."
Xe Cố Thánh quá bắt mắt.
Cố Thiều lại là người đa nghi tỉ mỉ, cô cũng không muốn bị vạch trần việc mình đã làm trước đó.
Sắp nhấc chân bước đi, cô phút chốc quay đầu hỏi Cố Thánh.
"Sao anh chắc chắn tín vật Tháp Đen của Túc gia mất tích?"
Có thực sự đúng như lý do Cố Thánh nói?
Thật ra, Bùi Diệp hoài nghi tín vật Tháp Đen của Cố gia cũng biến mất.
Dù khí thế Cố Thánh rất đủ, lý do rất mạnh, từ đầu đến cuối dắt mũi gia chủ Túc gia... Nhưng vẫn có sơ hở.
Đặc biệt là câu cuối cùng cho Túc gia một liều thuốc an thần, có thể hiểu là thuốc an thần, cũng có thể hiểu thành uy hiếp với Túc gia, cũng tương tự không tiếng động lộ ra một tin tức cho Túc gia -- Tín vật của Cố gia vẫn còn -- Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại có chút càng che càng lộ.