(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Hai bé Tể (Đầu)


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

Bùi Diệp nhìn thẳng đôi mắt hồng ngọc hơi mang nét quyến rũ của thanh niên, cẩn thận xem xét nét mặt của hắn, phán đoán lời người này nói là thật hay giả.

Hồi lâu, cô thẳng thừng nói: "Anh nói cho tôi liền lấy, tôi không có mặt mũi đến thế sao?"

Lần này đến phiên thanh niên bị nghẹn nói không ra lời.

Người nói muốn là cô, người nói không muốn cũng là cô, bảo hắn làm sao đây.

Bùi Diệp không có sát ý với thanh niên, thanh niên cũng không nổi chiến ý với cô, căn bản không đánh được.

Cô trở tay thu trường côn trắng lại, nói chuyện phiếm như đang muốn thăm dò thanh niên nói: "Tôi nghe nói chỉ có người chảy xuôi dòng máu của bảy đại gia tộc mới có thể làm vật chứa tín vật Tháp Đen, anh cũng là con riêng bên ngoài của gia tộc nào đó? Sao lại gia nhập vào quân Tự do?"

Kỳ khôi giống như Cố Thiều, cô cho rằng thế gian chỉ có mình anh ta đấy.

Không ngờ giờ còn phát hiện tên ma đầu phản cốt.

Thanh niên nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, môi mỏng cong lên, một đôi mắt hồng ngọc như rượu vang đỏ làm người ta mê say lộ ra chút ý cười.

Hắn tự tin chắc chắn nói: "... Đây chỉ là lời hoang đường bảy đại gia tộc lừa bịp người đời thôi, đúng là hậu duệ có được huyết mạch của bảy đại gia tộc đều có thể làm vật chứa tín vật Tháp Đen, nhưng không có nghĩa là vật chứa chỉ có thể lựa chọn từ hậu duệ của bảy đại gia tộc. Bằng không thì chẳng phải nói rõ chỉ có bảy đại gia tộc mới có thể có được tín vật Tháp Đen, tùy ý thống trị thế giới này? Cái này trái ngược với dự tính ban đầu của Tháp Đen."

Bùi Diệp nhíu mày truy hỏi.

"Dự tính ban đầu của Tháp Đen là cái gì?"

Thanh niên nói: "Lường gạt lòng người, khiến cho sụp đổ nát rữa chính là mục đích của nó."

Vẻ mặt Bùi Diệp hiện lên một tia ngoài ý muốn.

"Những nội dung này, anh xác định là vô danh tiểu tốt ở quân Tự do có tư cách biết đến?"

Cố Thiều và Phó Miểu đều chưa từng nói những thứ này, bọn họ có phê bình kín đáo Tháp Đen, nhưng phần nhiều là nhằm vào bảy đại gia tộc.

Nghe ý thanh niên nói, hắn hoàn toàn không quá xem trọng bảy đại gia tộc, ngược lại trực tiếp chỉ ra hết thảy vấn đề cốt lõi.

Thật là ly kỳ!

Thanh niên đang muốn mở miệng nói gì đó, nhạy cảm phát giác có địch nhân tiếp cận tòa cao ốc này, Bùi Diệp cũng phát hiện.

Hai người vội vàng sờ soạng mấy cỗ thi thể, vơ vét một đống vũ khí, thanh niên lại mang Bùi Diệp rút lui từ lối đi khẩn cấp.

Cao ốc phát nổ, tinh nhuệ Viên gia và Nghệ gia giao chiến với địch nhân chết sạch ở nơi này, bên gia tộc không có chuyện chưa phát giác.

Hai nhà dùng tốc độ nhanh nhất điều binh lực nhảy dù xuống, trong đó số lượng người Nghệ gia nhiều nhất.

"Hai nhà này đúng là vung tay lớn thật."

Tiếng cộc cộc cộc ngoài cửa sổ liên hồi bên tai, một đám quân nhảy dù từ những tầng trên cưỡng ép đột phá vào cao ốc.

Khẽ đếm sơ đã có trên trăm, những tầng dưới cao ốc còn bị lít nha lít nhít lực lượng vũ trang vây quanh, nhân số ít nhất năm trăm người trở lên.

Đây là sau khi hai nhà nhận được tin tức điều tới từ lân cận.

Thanh niên nhìn chiến trận này, không thấy mảy may bối rối, ngược lại cười trêu chọc.

"Viên gia vốn là tên điên, nhưng Nghệ gia thì sắp nổi điên thật."

Bùi Diệp suy nghĩ một phen: "Ý anh là -- Tín vật Tháp Đen trong tay anh là từ Nghệ gia?"

Thanh niên đi cực nhanh xuống lầu, áo khoác màu trắng vạch nên độ cong ưu nhã phiêu dật trên không trung, tốc độ nhanh nhưng không thấy chút chật vật.

Hắn nói: "Bây giờ không phải là tín vật Tháp Đen của tôi, nó là của nhóc."

Bùi Diệp ngồi trên vai thanh niên vểnh chân ngắn bắt chéo, đi nhờ xe miễn phí một lần.

Cô cúi đầu nhìn cổ áo buông lỏng của thanh niên, hõm xương quai xanh tinh xảo nổi chút hồng nhạt giữa làn da trắng nõn, in một đường vân tín vật Tháp Đen mị hoặc, bỗng hiện ra chút gợi cảm. Không biết nghĩ đến cái gì, cô vụng trộm buông chân ngắn, duỗi ra chọc chọc xương quai xanh thanh niên.

Bộ phận nhạy cảm bị tác động, tựa như có dòng điện xẹt qua cơ thể.

Thanh niên mới vừa rồi còn đi nhanh nhẹn sẩy chân, suýt nữa đạp hụt ngã cầu thang.

Cuối cùng ổn định được, nhưng gương mặt nổi từng vệt ửng hồng mất tự nhiên.

Bùi Diệp nói: "..."

Cái phản ứng này sao nhìn quen mắt thế nhỉ?

Có vẻ như buổi sáng cô cũng từng gặp một người.

"Ây, chỗ này là bộ phận nhạy cảm của anh à?"

Thanh niên mím môi không nói.

Bùi Diệp nói: "Tôi từng gặp một người giống như anh,

nhạy cảm, phản ứng cũng rất dễ thương."

Thanh niên phút chốc giận tái mặt, hỏi cô: "Ai?"

Bùi Diệp: "..."

Không phải là ảo giác, vừa rồi thanh niên sinh ra sát ý sao?

"Cố Nhị gia của Cố gia, gọi là Cố Thánh."

Thanh niên nghe được tên quen thuộc, biểu lộ từ ẩn chứa sát ý âm trầm chuyển thành một gương mặt thối, hệt như ra ngoài giẫm phải phân.

"Cố gia Cố Thánh? Hừ! Cái tên vô sỉ nói không giữ lời!"

"Nói không giữ lời? Anh ta làm gì mà chọc giận anh?"

Nghe giọng điệu thanh niên có vẻ chất chứa u oán.

Thanh niên hồi đáp: "Cậu ta cho tôi leo cây, lỡ hẹn."

Còn làm hại hắn bị đám ô hợp Viên gia mai phục.

Nếu không phải biết Cố Thánh và Viên gia không phải người chung chiến tuyến, hắn còn tưởng rằng Cố Thánh hẹn hắn gặp mặt là giả, ám sát hắn là thật.

Bùi Diệp: "..."

Thế giới này đúng là làm người ta mù mờ.

Cố Thiều là một trong tinh nhuệ cấp cao ở quân Tự do, xuất thân dòng chính Cố gia của bảy đại gia tộc, còn là con trai trưởng thế hệ này.

Thanh niên là cấp cao (có vẻ) quân Tự do thân phận thành nghi hoặc, lại ngầm là bạn bè với Nhị gia Cố gia - Cố Thánh bị y cho leo cây.

Cuối cùng là Cố Thiều và thanh niên có độc, hay là Cố Thánh có độc đây?

Có lẽ cả ba đều có độc đi.

Trong lúc nói chuyện, Bùi Diệp phát hiện thanh niên vẫn đang hướng xuống, mà dưới lầu còn có tiếng bước chân đi tới gần.

Bùi Diệp không nhịn được chọc chọc cổ thanh niên.

"Chúng ta giết thẳng ra ngoài?"

Thanh niên vô cùng tự tin nói: "Không cần."

Chưa qua mấy giây, địch nhân xếp thành hai nhóm vũ trang ôm súng không nhìn bọn họ, thanh niên thoải mái nhàn nhã đi xuống.

Đợi nhóm người này đi lên, Bùi Diệp mới tò mò hỏi: "Năng lực của anh là ẩn thân?"

"Dĩ nhiên không phải."

Hắn nghênh ngang xuống lầu một của cao ốc, rời khỏi từ cửa phụ bị phong tỏa, trà trộn vào đám người.

Địch nhân từ đầu tới đuôi lại không có chú ý tới hắn.

Thanh niên cười giải thích: "Năng lực của tôi là để người trong phạm vi nhất định thay đổi nhận diện thù bạn, ví như xem tôi như người một nhà, xem địch nhân như đồng đội, xem đồng đội bọn họ như địch nhân. Hiệu quả năng lực tùy theo nhân số mà hơi khác..."

Bùi Diệp: "..."

Năng lực này không đi đánh tổ đội thật đáng tiếc.

Thậm chí không cần đồng đội cản trở, trực tiếp một người đã có thể san bằng toàn bộ quân địch.

Đồng đội phe mình càng ít, tỷ lệ sai sót càng thấp, tương phản thì càng cao.

Khó trách quân Tự do để hắn ở lại bộc hậu thanh lý, năng lực của hắn hoàn toàn rất thích hợp làm chuyện này.

Cô phút chốc nói: "Năng lực này của anh, trời sinh chính là chất liệu tốt để làm nội ứng, không đi bảy đại gia tộc ẩn núp quá thua lỗ nhỉ?"

Thanh niên đi vào một hẻm nhỏ vị trí tương đối vắng vẻ, thưa thớt dân cư.

"Đề nghị này không tồi, nhưng bảy đại gia tộc quá nhiều bệnh nhân tâm thần, người bình thường rất khó giả bộ giống, tôi không muốn đi chịu tội."

Bùi Diệp ồ một tiếng.

Trước đó cho rằng thanh niên trước mắt là Cố Thánh giả trang, hoặc là Cố Thánh là ngụy trang của thanh niên.

Xếp gián điệp vào lẫn nhau là thủ đoạn tranh đấu thường thấy của hai thế lực giao tranh.

Nhưng cẩn thận thăm dò, cô lại phát hiện hai người này thật là hai cá thể độc lập.

_______________________

Đào: Tên chương nói lên tất cả rồi hé, phó bản này yêu đương gì tầm này


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện