Editor: Đào Tử
____________________________
Cố Thiều triệt để ngơ ngác.
Anh ta tựa như hiệp sĩ chuẩn bị đi cứu công chúa, giữa đường nghỉ ngơi đi ngủ, áo giáp vũ khí cái gì cũng không mặc, chưa chuẩn bị đã phải ác chiến với ác long chủ động tới cửa. Tay anh ta không tấc sắt, mà ác long khí thế hung hung, anh ta dường như có thể đoán được kết quả.
Bùi Diệp lặng lẽ đập bờ vai của anh ta.
Mỉm cười nói: "Người anh em, chúc anh may mắn nha."
Nhìn Bùi Diệp âm thầm khoa tay cố lên với mình, Cố Thiều có nỗi khổ không nói được.
Nếu Bùi Diệp thật lòng cổ vũ cho mình, Cố Thiều nguyện ý vặn đầu mình xuống cho Hoa Khinh Khinh đá.
"Hai người từ từ trò chuyện, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Bùi Diệp tri kỷ tặng không gian cho hai người.
Trước khi đi còn liếc Cố Thiều bằng ánh mắt xem kịch vui, thấy Cố Thiều nghẹn uất cũng không dám phát tác.
Đóng cửa lại, Hoa Khinh Khinh mang dép lê đi trong nhà đi đến phòng bếp, lấy đồ hộp từ tầng trên tủ lạnh ra.
Cố Thiều cảm giác hồn vía mình lên mây, còn lại túi da mất khống chế, chỉ còn nghe bên ngoài sai sử.
Hoa Khinh Khinh nói một câu anh ta liền nghe một câu.
Khi anh ta tỉnh hồn lại, Hoa Khinh Khinh đã ngồi đối diện anh ta, một thìa vớt ba bốn miếng quýt tản ra mùi trái cây, thỏa mãn đưa vào miệng. Lưng Cố Thiều cứng đờ ngồi đó, khẩn trương đến hô hấp cũng không dám thở mạnh, trong lòng càng loạn xoắn lại.
Đôi bàn tay vững vàng thu hoạch vô số đầu địch nhân, giờ phút này lại mềm oặt vô lực, lòng bàn tay túa mồ hôi nóng.
Anh ta không nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Khinh Khinh, đoán không ra thái độ của cô.
Cố Thiều trầm mặc, Hoa Khinh Khinh cúi đầu ăn đồ hộp, như sợ có người đoạt với cô, mấy thìa đã vớt sạch quýt.
Cuối cùng bưng hộp kề bên miệng, cổ họng nhấp nhô mấy cái.
Một hộp đồ hộp đã ăn xong, cô còn nấc một cái.
"Không được, ăn quá no rồi."
Hoa Khinh Khinh dùng một tay lau miệng, một tay nới lỏng lưng quần.
Nếu không phải Cố Thiều chủ động mở miệng, cô suýt nữa quên mình muốn nói cái gì.
"Thật ra à... Em muốn nói..."
Hoa Khinh Khinh gãi gãi đầu, đúng là cô quên mình muốn nói gì.
Vừa nghe Bùi Diệp và Cố Thiều đối thoại, cô sốc lắm (ΩДΩ) cộng thêm ngơ ngác o((⊙﹏⊙))o.
Thậm chí cô hoài nghi mình xuyên qua đến một quyển tiểu thuyết ngôn tình tổng tài ôm bầu chạy, nói chứ tình tiết cũng quen ghê -- Cô vừa đến đã lăn giường cùng người đàn ông thành bí, ngày hôm sau người thần bí biến mất, cô dọn nhà bắt đầu cuộc sống mới phát hiện mình mang thai, người thần bí đó tại trời xui đất khiến lấy thân phận khác đến bên cạnh cô -- Về phần là truyện ngọt sủng hay là ngược luyến, cái này phải xem sau này kịch bản phát triển thế nào.
"Anh là bá tổng sao?"
Vì làm dịu bệnh hay quên nghiêm trọng sau khi mang thai, Hoa Khinh Khinh tùy tiện vớ một vấn đề.
Cố Thiều bị hỏi đến sững sờ, anh ta nói: "Bá tổng... Là nghề nghiệp gì?"
Hoa Khinh Khinh nói: "Tổng giám đốc tác phong làm việc rất bá đạo, hay còn gọi với chức danh giám đốc điều hành CEO hoa hòe hơn."
Cố Thiều lắc đầu phủ nhận: "Không phải."
Hoa Khinh Khinh lại hỏi anh ta: "Vậy anh là cậu chủ một gia tộc thần bí gì đó?"
Cái thiết lập nam chính này cũng rất hot trong tiểu thuyết tình cảm.
Cố Thiều: "..."
Anh ta bỗng dưng càng thêm trầm mặc.
Hoa Khinh Khinh khoát tay nói: "Khụ khụ, em chỉ hiếu kỳ hỏi một chút, nếu anh là người làm công cũng không quan trọng."
Người làm công cũng chia phổ thông hay là không phổ thông, khí thế của Cố Thiều cho người ta cảm giác anh ta sẽ xử lý ông chủ trong vài phút leo lên.
"Thật ra, anh xuất thân Cố gia, là con cả Cố gia. Nhưng đó cũng là trước kia, anh đã bỏ thân phận này."
Hoa Khinh Khinh: "???"
Con trai cả Cố gia?
Cái từ này nghe rất xịn xò.
Cố gia nào?
Hẳn là --
"Phụt -- Anh đúng là cậu chủ đại gia tộc thần bí thật?"
Là cô xem tiểu thuyết quá nhiều, hay là các tác giả hết đề tài rồi?
Quả nhiên là thiết lập nam chính huyền thoại, tùy tiện đoán cũng đoán đúng!
"Vậy sao anh lại xuất hiện tại khu ổ chuột?"
Nếu như là Cố gia thế giới này... Cảm giác này tựa như là chồng tổng tài quốc dân đặc biệt bay tới quán bar huyện thành xó xỉnh uống rượu, còn không may trúng chiêu, trùng hợp đụng phải người con gái định mệnh, cuối cùng một phát trúng đích.
Hoa Khinh Khinh không nhịn được đặt câu hỏi.
"Phẩm giá Cố gia các anh... Đều kém đến thế sao?"
Cố Thiều: "..."
Cái này hoàn toàn không giống kịch bản địa ngục mà anh ta tưởng tượng!
Cố Thiều nói đại khái quá khứ của mình, từ lúc rời Cố gia đến gia nhập quân Tự do, trong đó tỉnh lược chi tiết, cường điệu giải thích tại sao mình lại xuất hiện tại khu ổ chuột. Hoa Khinh Khinh vừa nghe vừa gật đầu, vừa lén nới dây lưng cho dễ thở.
"Thật ra, em cảm thấy duyên phận này thật thần kỳ." Sau khi trò chuyện một lúc, Hoa Khinh Khinh rốt cuộc nhớ tới mình muốn hỏi cái gì, cô nói, "Nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa chị Bùi Diệp với anh, anh đã biết là em từ lâu, cụ thể là lúc nào?"
Cố Thiều nói: "Cái lần trên đường anh đi cứu viện Phó Miểu gặp cản trở, em vô tình bị cuốn vào trong đó."
Hoa Khinh Khinh nghe không nhịn được đỡ trán.
Cái này chẳng phải là ngay từ đầu đã biết chân tướng?
"Vì sao không nói cho em?"
Cố Thiều nói: "Không cần thiết, anh là người xa lạ, không nên quấy nhiễu cuộc sống của em."
Lần này đến phiên Hoa Khinh Khinh không phản bác được.
Đích thật là không cần thiết.
Nếu như người xa (biến) lạ (thái) vừa đến đã không kịp chờ đợi nói cho cô, hai người bọn họ từng ngủ với nhau, Hoa Khinh Khinh sẽ chỉ cảm thấy chán ghét và sợ hãi.
"Đứa trẻ trong bụng..."
Cố Thiều nói: "Là của em."
Hoa Khinh Khinh nói: "Nói nhảm, đương nhiên đứa trẻ là của em, nhưng em muốn biết có thể tạo thành phiền phức gì cho anh không..."
Không hiểu sao đã phải làm cha rồi.
Cố Thiều suy nghĩ kỹ một chút, gật đầu.
"Mới đầu có một chút. Làm cha về mặt huyết thống là phần kế, quan trọng nhất là bởi vì Cố gia có bệnh di truyền rất nghiêm trọng. Anh không muốn em nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên, bản thân đau đớn bất lực nhìn đứa trẻ bị giày vò tra tấn."
"Cái gì?"
Giọng Hoa Khinh Khinh cao vút đập bàn đứng lên
"Bệnh di truyền???"
Cố Thiều nói chứng bệnh của Cố gia.
Béo phì không thể kiểm soát, không phải nứt vỡ dạ dày mà chết thì béo
phì tiểu đường chết, giống như một bãi thịt nhão nằm ở trên giường chờ chết.
Hoa Khinh Khinh mờ mịt nháy mắt mấy cái.
"Làm sao... Có thể như vậy?"
Cố Thiều nói: "Em xứng đáng có được đứa trẻ bình thường."
Hoa Khinh Khinh nghe lời anh ta nói, đôi má ửng hồng trước kia trong nháy mắt trắng bệch.
"Nhưng khám thai đứa trẻ rất bình thường..."
Cố Thiều nói: "Không chỉ có Cố gia, sáu gia tộc khác cũng mắc phải, con cháu trong tộc tuổi thọ ngắn ngủi, ít có sống lâu."
Khám thai bình thường không có nhiều ý nghĩa.
Bất luận là cải tạo máy móc hay là cải tạo sinh học, dự tính ban đầu đều là bảy đại gia tộc muốn giải quyết bệnh di truyền, thậm chí là trường sinh.
Hoa Khinh Khinh hơi run rẩy.
"Vậy còn anh?"
Cố Thiều tự giễu nói: "Bệnh di truyền của anh chậm hơn tộc nhân khác một chút, nhưng rời đi Cố gia chưa được mấy năm cũng xuất hiện. Chỗ tốt duy nhất là tần suất bộc phát thấp, bớt đau đớn hơn. Nếu như không có bất ngờ xảy ra, chắc anh có thể sống lâu hơn người đồng lứa mấy năm..."
Hoa Khinh Khinh ngây ngốc luôn.
Khi Bùi Diệp hút thuốc xong trở về, Hoa Khinh Khinh rũ đầu, mặt ủ mày chau.
"Anh ta đâu rồi?"
Hoa Khinh Khinh khổ sở bụm mặt.
"Anh ấy đi rồi, chị Bùi Diệp... Hiện tại em rất mê mang, không biết nên làm sao bây giờ."
"Anh ta không có thổ lộ với em?"
Hoa Khinh Khinh nói: "Không có, em cảm thấy anh ấy cũng sẽ không."
Câu "Em đáng giá có được đứa trẻ bình thường" đã gạt bản thân anh ta ra khỏi cuộc chơi.
"Vậy em mê mang cái gì?"
Hoa Khinh Khinh nói: "Đứa trẻ í, đứa trẻ sinh ra sẽ có bệnh di truyền."
Bùi Diệp hiểu.
Có điều --
"Việc này em đừng lo lắng nữa."
Hoa Khinh Khinh nháy mắt giữ vững tinh thần: "Chị Bùi Diệp có biện pháp?"
Bùi Diệp nói: "Không phải chị có, là em có."
Hoa Khinh Khinh sửng sốt.
"Em?"
Cô có cái trứng á.
Bùi Diệp nói: "Dù sao cũng là nữ xuyên không, em có bàn tay vàng rất kỳ quái?"
Hoa Khinh Khinh: "..."
Cô có cái bàn tay vàng nào đâu (╯‵□′)╯︵┻━┻
Không, cô có thật.
Nếu không có "Bàn tay vàng" này, một nửa tiểu thuyết nguyên tác chẳng còn nữa.
Không chỉ có "Bàn tay vàng", cũng là dầu bôi trơn thúc đẩy kịch bản nguyên tác « Vợ yêu nữ đầu bếp ôm bầu bỏ chạy: Tướng quân mặt quỷ đừng đuổi theo ».
Hoa Khinh Khinh có thể sinh đứa trẻ bình thường với dòng dõi bảy đại gia tộc -- Đây cũng là vốn liếng nữ chính Hoa Khinh Khinh lấy thân phận con vịt xấu xí khu ổ chuột nhảy lên bước vào thế giới hào môn còn không bị bài xích -- Cũng tương tự vì thiết lập từng bước ngoặt cho nữ chính và nam chính. Kịch bản không viết được nữa thì làm sao đây, an bài một tên đàn ông phản diện coi trọng nữ chính, bắt nữ chính đi nè, để nữ phản diện thu mua người bên cạnh hại nữ chính, liên lụy nữ chính, dựng nên hiểu lầm giữa nam nữ chính, như thế lại có thể thêm vài trăm ngàn chữ sáo rỗng.
Hoa Khinh Khinh: "..."
Cô nghĩ mà run lẩy bẩy.
Một cái thể chất quả là bánh trái thơm ngon giữa bảy đại gia tộc.
Cái này và truyện người thú mấy năm trước -- Phụ nữ xuyên qua đến chỉ có thế giới thú nhân còn là thể chất dễ mang thai có gì khác nhau?
Vài phút nhào vào nhau, đừng nghĩ xuống giường!
Là yếu gà, một khi bị bắt lại dùng sức mạnh áp bách, cô còn có thể làm cá mặn lật người sao?
"Cố Thiều anh ta biết không?"
Bùi Diệp lắc đầu: "Không biết đâu."
Nếu rõ ràng cũng sẽ không uyển chuyển ám chỉ Hoa Khinh Khinh từ bỏ đứa bé.
Hoa Khinh Khinh lã chã chực khóc nhìn Bùi Diệp.
Khóc giả trân kể lể: "Hức hức, chị Bùi Diệp, bây giờ tiểu nữ chỉ có thể dựa vào tỷ."
Bùi Diệp nhìn đồ hộp rỗng, lạnh như băng nói: "Làm sao báo đáp?"
Hoa Khinh Khinh nói: "Kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa."
Bùi Diệp nói: "Cấm đồ hộp ba ngày!"
Hoa Khinh Khinh: "..."
Hiện tại muốn khóc thật.
Đến tối, Cố Thiều lại tới cửa, trạng thái tinh thần nhìn có chút không tốt lắm.
Bùi Diệp giải thích: "Hai ngày nữa chị phải ra ngoài một chuyến, mấy ngày này nhờ anh ta chăm sóc em và đứa nhỏ."
Dừng một chút, cô lại nhắc nhở hai người.
"Còn nữa, hai người ra cửa từng người thôi."
Vầng sáng nam nữ chính cộng lại rất đáng sợ.
Cố Thiều không tham dự nhiệm vụ lần này, vừa vặn có thể chộp tới làm tráng đinh.
Hoa Khinh Khinh bĩu môi.
Cô còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với Cố Thiều đâu.
Hành động nhanh hơn Bùi Diệp tưởng tượng, chiều ngày hôm sau đã thu được tin tức từ Quý Chiếu.
Cô chuyển hết hai mươi cuốn bút ký vào ba lô.
Người giấy nhỏ?
Sau một phen thao tác hài hòa, một con ở lại giữ nhà, số khác toàn bộ đứng xếp hàng nhảy vào ba lô của Bùi Diệp.
Thu thập xong, xuất phát!