Editor: Đào Tử
_________________________________
"Chú hai..."
Cố Thiều hoài nghi hết thảy xảy ra trong hôm nay đều là giấc mộng của anh ta.
Nếu như hết thảy là mơ, vậy em trai đuổi giết anh ta là giả, cái chết của em trai cũng là giả, Cố gia liên thủ Túc gia hủy diệt Dương gia là giả, chú hai dùng giọng điệu gần như là di chúc bàn giao phó thác trách nhiệm cho anh ta cũng là giả...
"... Con không làm được..."
"Cái gì? Con nói con không được?"
Cố Thiều cúi đầu tránh ánh mắt của Cố Thánh.
"Chú hai, gánh trong miệng chú quá nặng, con sợ mình không thể..."
Gánh vác tương lai thế giới này, vừa hùng vĩ vừa nặng nề, Cố Thiều chẳng có chút chuẩn bị nào cả.
Sợ mình phụ kỳ vọng của Cố Thánh.
Càng sợ mình mang tương lai đến hướng hủy diệt.
Chỉ nghĩ đến kết quả đó đã khiến anh ta cảm thấy ngạt thở.
Cố Thánh trách cứ anh ta: "Hèn nhát! Nói vậy con rời Cố gia đến quân Tự do, thật ra chính là làm đào binh, trốn tránh hiện thực?"
Cố Thiều muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Anh ta muốn nói mình không phải hèn nhát, quyết tâm của anh ta vững như bàn thạch không thể lay động.
Anh ta chỉ là...
"... Chú hai không thể giúp con sao?"
"... Thời gian của chú không còn nhiều..." Cố Thánh đang báo trước cái chết của mình, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, thần thái của y lại mang vài phần dịu dàng bịn rịn, "Nhưng con đừng sợ, chú hai vẫn ở đây... Cũng sẽ dùng thời gian sau cùng giúp con dọn sạch chướng ngại lớn nhất. Nhưng chú hai không thể cùng con đi hết con đường, đường tương lai, vẫn phải dựa vào chính con. Cố Thiều, nói cho chú hai biết, con có thể không?"
Cố Thiều cấp tốc đỏ cả vành mắt.
Nếu như nói Cố Vận chết khiến anh ta cảm thấy tim có chút đè nén, vậy thì chợt nghe Cố Thánh không còn sống lâu nữa, liền khiến anh ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cố Thiều đè cơn đau không ngừng tuôn ra trong lòng, hai tay nắm chặt, đứng dậy quỳ gối trước mặt chú hai.
"Con sẽ không làm chú hai thất vọng!"
Anh ta ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với Cố Thánh.
"Con có thể làm được!"
Đánh cược hết thảy!
Anh ta nguyện ý đánh cược hết thảy, dù là vì thế mà chết.
Cố Thánh xúc động, y nghiêng thân vỗ vỗ cánh tay cháu trai, đỡ anh ta từ dưới đất lên.
"Đứa trẻ ngoan, con đi theo chú."
Cố Thiều vuốt vuốt cái mũi ê ẩm, nén nước mắt, bước nhanh đuổi theo chú hai, đi vào một mật thất thần bí.
Lối vào mật thất ở thư phòng, tiến vào mật thất còn cần thông qua xác minh vô cùng phức tạp.
"Chú hai, nơi này là..."
Cố Thánh nói: "Tháp Đen lũng đoạn hết thảy trên thế giới này, giả sử mất đi Tháp Đen, như vậy nhân loại sẽ phải học cách tự sáng tạo vật tư sinh tồn cần thiết. Nếu không thể tiếp tục cung ứng vật tư, tất nhiên sẽ bộc phát bạo loạn trước nay chưa từng có, xã hội cũng bởi vậy rung chuyển bất an. Đến lúc đó sẽ không còn khu bình thường khu nhà giàu, trên đời chỉ có khu ổ chuột. Chú chưa từng phản đối con gia nhập quân Tự do, bởi vì quân Tự do một ít lý tưởng là đúng. Nhưng chú cũng không thích quân Tự do, bởi vì bọn chúng quá yếu. Bất luận là ước mơ hay là chí hướng, nền tảng xây dựng bọn chúng đều cần 'Thực lực'. Thực lực không đơn giản chỉ năng lực, cũng chỉ vốn liếng, chỉ khoa học kỹ thuật vũ lực, năng lực sản xuất..."
Cố Thiều đi theo sau lưng chú hai, không nhịn được giải thích thay cho quân Tự do.
"... Biết làm sao được, khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất hiện giờ đều do bảy đại gia tộc khống chế..."
Đều bị bảy nhà thao túng.
Quân Tự do chỉ có thể dùng thời gian và sức lực đi tìm tòi.
Tuy rằng kém bảy đại gia tộc, nhưng nền tảng vững chắc hơn.
Dù sao bảy đại gia tộc là Tháp Đen ban cho, Tháp Đen chỉ cho thành phẩm, không nói chi tiết phía sau thành phẩm, mà quân Tự do là trải qua từng lần thất bại, tìm tòi tổng kết. Những thành quả ấy như từng giọt nước hội tụ thành một hồ nước, tương lai có lẽ sẽ là một đại dương.
Cố Thánh hừ một tiếng.
"Chậc chậc -- Cố Thánh, nhìn thế nào cũng thấy cháu trai cậu vẫn hướng về quân Tự do nha."
Giọng nói này rất quen tai.
Cố Thiều quay đầu nhìn lại, hồn sắp bị dọa bay.
"Thủ, thủ lĩnh???"
Vị thanh niên áo trắng tóc trắng mắt đỏ tuấn mỹ này, không phải thủ lĩnh quân Tự do Quý Chiếu thì còn có thể là ai?
Anh ta ngơ ngác lui hai bước, nhìn chú hai, rồi nhìn thủ lĩnh Quý Chiếu anh ta kính trọng...
Vì sao thủ lĩnh sẽ xuất hiện ở phòng thí nghiệm bí mật của Cố gia???
Thủ lĩnh còn tùy ý
ngồi trên bàn thí nghiệm, dùng cặp mắt không chút lăn tăn nhìn mình?
"Ở đây, gọi hồn cái gì."
Quý Chiếu đứng dậy, trông tâm trạng không tốt lắm.
Lúc này Cố Thiều mới phát hiện sắc mặt thủ lĩnh cũng không thích hợp, dưới mắt hiện ra chút xanh đen, khóe miệng hơi tím, bên trái trán ửng đỏ. Làn da trắng khiến người ta ước ao ghen tị, trên mặt có chút dị sắc là có thể thấy rất rõ ràng.
Cố Thiều: "..."
Không phải anh ta ngạc nhiên, rõ ràng là tình cảnh này quá kinh dị!
Cố Thánh bị Quý Chiếu khiêu khích liếc mắt.
Đôi mắt y rất đẹp, cho dù là trợn mắt cũng mang nét nhã nhặn nho nhã khác biệt.
"Nó họ Cố, người Cố gia."
Quý Chiếu cười nhạo: "Cố gia thì sao, còn chả hướng cùi chỏ ra ngoài, cậu còn cản không được."
Cố Thiều: "..."
Sự thật nói cho anh ta biết, thủ lĩnh Quý Chiếu không chỉ có thể nghênh ngang ở chỗ này, mà mở lời khiêu khích chú hai còn không bị ném ra ngoài.
"Cái này, cái này... Chú hai còn có thủ lĩnh, hai người có thể nói cho con biết đây là chuyện gì xảy ra chứ?"
Quý Chiếu bĩu môi với Cố Thánh.
"Thấy không, y mới là tên phản đồ lớn nhất của Cố gia."
Tên phản đồ?
Phản đồ Cố gia?
Cố Thánh cắt ngang sự suy diễn của cháu trai.
"Không phải chú phản bội, chú chỉ là vì thế giới này. Thế giới sai lầm, một là uốn nắn, hai là bị hủy diệt. Sửa chữa một đồ vật thất bại khó lớn hơn hủy diệt nó nhiều. Nếu con cảm thấy mình có thể gánh vác, vậy thì để con thử sửa chữa nó một lần..."
Cố Thiều càng nghe càng cảm thấy rùng mình.
"Chờ đã -- Chú hai, nếu như vừa rồi con không có đổi giọng..."
Cố Thánh nói: "Khởi động kế hoạch B."
"Kế hoạch B?"
Quý Chiếu thay Cố Thánh trả lời: "Chú hai cậu nghiên cứu một loại tên là thuốc siêu nhân, có thể sử dụng ở thể lỏng, cũng có thể ở trạng thái khí. Nếu lấy hình thức khí phát ra toàn bộ thế giới, sẽ có thể khiến tất cả mọi người đều lâm vào giấc mộng gần như bất tử. Một giấc mộng, cái gì cũng có..."
Cố Thiều nghe mà lông tơ sững lên: "Nằm mơ... Bất tử... Đây không phải là giả sao?"
Cố Thánh hỏi lại: "Giấc mơ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần, có khác nào hiện thực?"
"Lúc đó người bên trong sẽ thế nào?"
Quý Chiếu cười đáp: "Dĩ nhiên là rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng trong giấc mộng."
Cố · chúa cứu thế · Thiều: "..."
Nói vậy...
Anh ta vô tình cứu toàn thế giới từ tay chú hai muốn hủy diệt thế giới rồi  ̄□ ̄||
Vì sao chú hai lại có suy nghĩ nguy hiểm vậy chứ!!!
"Con cảm thấy... Con có thể đảm nhiệm kế hoạch A..."
Dù là kế hoạch A phần thắng không lớn, nhưng tốt xấu có hy vọng, kế hoạch B chính là kết cục toang sạch đó.
Cố Thiều cảm thấy thế giới này còn có thể giãy dụa một chút.
"Cố gia và quân Tự do là... Quan hệ thế nào?"
Cố Thánh nói: "Đại gia và được bao nuôi."
"Bao lâu?"
Cố Thánh nói: "Rất nhiều năm."
Có cái bug Tháp Đen này, cải cách từ dưới đi lên vĩnh viễn không thay đổi được chế độ cũ và thế giới vặn vẹo mục nát này.
Mà tương lai, Cố Thiều dẫn dắt Cố gia, từ trên hướng xuống đẩy lùi ổ bệnh Tháp Đen gây nên!
Mà trước đó, bọn họ phải xóa sổ cái bug Tháp Đen này.
"Đối phó Tháp Đen... Chú hai có bao nhiêu phần thắng?"
Cố Thánh mềm mỏng đi, dường như ngay cả khóe mắt cũng mang ý cười.
"Cái này... Vậy thì phải trông cậy vào quý cô Bùi Diệp ấy."