Editor: Đào Tử
______________________
"Nhiều như vậy?"
Liễu Diệp Tiên nghe khó xử.
"Các anh tổng cộng có bốn người, nếu mỗi người chỉ đem một ba lô vật tư khẳng định không vấn đề, nhiều như vậy..."
Cô rước lấy ánh nhìn chăm chú của bốn người sống sót.
"Có vấn đề gì? Không thể mang đồ vật đi? Không được! Những vật này đều là chúng tôi liều chết giữ được! Chúng tôi đi căn cứ biết có gì ăn không, nếu không thể mang đi, chúng tôi tình nguyện đợi ở đây, chết cũng phải làm quỷ chết no!" Người đàn ông tâm trạng kích động.
Liễu Diệp Tiên biết những người này hiểu lầm, vội vã giải thích với bọn họ.
"Ý tôi không phải vậy."
Người đàn ông tỉnh táo đôi phần, cặp mắt xám đen khô khốc yếu ớt nhìn Liễu Diệp Tiên.
Hắn liếm đôi môi phát hỏa khô nẻ của mình.
"Cô gái à, có lời gì cứ nói một hơi, hiểu lầm không tốt."
Liễu Diệp Tiên đang cúi đầu nhìn vết thương trên đùi thương binh, không chú ý ánh mắt người đàn ông lóe lên dị dạng.
Cô nói, "Xe tải cứu viện của chúng tôi kích cỡ có hạn, một lần chịu tải người sống sót có thể dư sức, nhưng không khả năng trống quá nhiều chỗ chứa vật tư. May mà hiện tại xe bị bỏ rất nhiều, lái một xe hàng lớn hơn một chút chắc có thể dọn hết tất cả đồ vật của các anh."
Người đàn ông nghe xong chỉ lắc đầu.
"Cái này không được, đạn trong tay chúng tôi sắp dùng hết, không thể..."
Dù một viên đạn hạ gục một con, bọn họ cũng không kiên trì lái xe đến căn cứ XX nổi.
Giọng Liễu Diệp Tiên ôn hòa hàm chứa kiên định.
"Chúng tôi dám xông tới cứu viện người sống sót, tất nhiên có thực lực nhất định, cam đoan sẽ hộ tống các người đến căn cứ XX."
Dị năng trị liệu của cô đặc biệt cường đại, hiệu quả trị liệu lộ rõ, mơ hồ có dấu hiệu đệ nhất thần nãi hệ trị liệu.
Chỉ qua vài câu đối thoại, vết thương trên đùi người bị thương khép lại non nửa, mọc ra thịt mới màu đỏ tươi.
Nhìn một màn này, người đàn ông âm thầm trao đổi ánh mắt với đồng bọn.
Ánh mắt giao lưu im ắng không kinh động Liễu Diệp Tiên.
【 Tiếp tục thăm dò! 】
Một người trong đó ám chỉ như thế.
Người đàn ông kế đó liền nói bóng nói gió, thăm dò nội tình đoàn người Liễu Diệp Tiên.
Trước tận thế hắn làm công việc tiêu thụ, biết ăn nói, thủ đoạn giao tế rất cao, lại bởi lớn lên mang khuôn mặt thành thật vô hại, loại gương mặt này trong giao tế nhân mạch tương đối chiếm tiện nghi, mặc kệ giao bằng hữu hay bàn chuyện làm ăn đều dễ chiếm được hảo cảm của người khác, giảm xuống phòng bị.
Liễu Diệp Tiên tuy là có thông minh thật, nhưng kinh nghiệm xã hội ít, lòng đề phòng lại bị chuỗi hệ liệt thao tác của người đàn ông giảm bớt đi nhiều.
Dù như thế, không nên nói cô vẫn không nói, ngược lại cười đánh trống lảng lập lờ qua.
"Các cô lợi hại ghê."
Khi người sống sót nghe bọn người Bùi Diệp từ XX căn cứ một đường đi đường cao tốc tới đây, không khỏi cảm khái một tiếng.
Trên mặt vừa nể vừa sợ, đáy lòng lại kéo còi báo động.
"... Bọn tôi không có lợi hại như các cô, nếu không có vật tư, đoán chừng khó lăn lộn ở căn cứ."
Bốn người sống sót kiên trì muốn mang vật tư, Liễu Diệp Tiên cũng không ngăn cản.
Vật tư ở tận thế quá trọng yếu.
Hiện tại cô không cần bôn ba vì vật tư, bởi vì cô có cái bàn tay vàng không gian linh tuyền, trước tận thế đến đã trữ đầy đủ vật tư.
Người sống sót khác không có điều kiện này.
Không có vật tư, bọn họ không thể sinh tồn tại tận thế.
"Được, bọn tôi đi thu dọn đồ đạc, tôi nhớ trạm xăng dầu có chiếc xe lớn."
Người bị thương giao cho Liễu Diệp Tiên trị liệu, ba người khác đi vận chuyển vật tư chuẩn bị rời đi.
Chính như lời bọn họ nói, vật tư trạm xăng dầu phong phú, chỉ dựa vào ba người bọn họ vận chuyển không biết cần bao nhiêu thời gian. Người đàn ông khẩn cầu Tề Thiên Thạc cũng qua giúp đỡ, đồng thời ám chỉ vật tư trạm xăng dầu không khả năng duy nhất một lần mang đi, Tề Thiên Thạc hỗ trợ có thể lấy đi một chút vật tư.
Tề Thiên Thạc thầm đưa mắt về phía Bùi Diệp.
Khi Bùi Diệp nghe người đàn ông nói bọn họ chỉ có bốn người, đuôi lông mày khẽ đè thấp thành vòng cung nhỏ khó nhận ra.
Nếu không nhờ năng lực quan sát của Tề Thiên Thạc nhạy bén, sợ là đã không ai phát hiện ít biểu lộ nhỏ này của Bùi Diệp.
"Anh đi hỗ trợ đi, kết thúc công việc càng sớm càng tốt, tôi cũng chẳng muốn qua đêm ngoài căn cứ đâu."
Bùi Diệp đưa tay vỗ vai trái Tề Thiên Thạc.
Cô dán lên vai trái Tề Thiên Thạc một người giấy nhỏ cắt thành từ cuốn bút kí.
Tạo hình người giấy nhỏ hệt như người bánh gừng, trông ngớ ngẩn ngờ nghệch.
Gió thổi qua, tay chân ngắn ngủn nhẹ lất phất hai lần.
Nếu không có vật gì đính nó lên quần áo Tề Thiên Thạc, sợ là đã