(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Người thiết kế trò chơi thối tha, cút ra đây!


trước sau

Editor: Đào Tử

_________________________________

Cố Thánh cũng không nói lời gì quá đáng, bé Đất tinh nghe lập tức nước mắt rưng rưng.

Cặp mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi ẩm mờ mịt, ai nhìn thấy cũng đau lòng.

"Không có nhà... Hức hức hức..."

Hai tay tay một trái một phải lau nước mắt chảy, cái mũi nhỏ đỏ bừng sụt sịt.

Bé Đất tinh nhớ tới chuyện thương tâm vừa khóc vừa nghẹn ngào.

"Không đi địa phương khác được, hức hức hức..."

Ba người trưởng thành ở đây, Cố Thánh và Quý Chiếu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Bùi Diệp nhẹ giọng an ủi bé Đất tinh, kiên nhẫn hỏi thăm nói lời sáo rỗng.

"Cái gì không có nhà? Vì sao không thể đi địa phương khác? Nói cho chị biết được hay không."

Bé Đất tinh khóc dữ dội hơn.

Nó muốn kìm nén không khóc, nhưng nước mắt như vặn hỏng vòi nước, không ngừng lã chã lăn xuống.

Trước kia không ai quan tâm nó còn đỡ, nó ở trong vườn hoa Cố gia, cẩn trọng giúp Cố Thánh chăm sóc các bé hoa, sợ nó làm Cố Thánh sợ hãi đuổi nó đi. Hiện tại Bùi Diệp vừa đến, bé Đất tinh có loại cảm giác an toàn gặp được gia trưởng, nhất thời ngàn vạn uất ức trong lòng ùa ra.

Bùi Diệp vừa kiên nhẫn trấn an, vừa suy tư xem lời bé Đất tinh có ý gì.

Sinh linh như đất tinh vô cùng đặc thù.

Một nơi nào đó phồn vinh tươi tốt, linh khí dư dả, đất sẽ chậm rãi dưỡng dục ra đất tinh, mà trong quá trình trưởng thành đất tinh cũng sẽ hồi báo cho mảnh đất này. Một khi đất đai núi rừng bị phá hư ô nhiễm, hoặc là ác niệm ô uế quá nặng, đất tinh sẽ dọn nhà hoặc là chậm rãi suy yếu mà chết.



Đối với bọn chúng, có đất đai có núi rừng, có động vật có thực vật, bọn chúng sẽ có thể sinh tồn bình thường, căn bản không tồn tại tình huống "Không nhà để về", trừ khi -- trong lòng Bùi Diệp toát ra một suy đoán xấu đến không thể xấu hơn, bé Đất tinh cũng dưới sự trấn an của cô ổn định cảm xúc.

"Em không có chỗ ở, không tìm thấy chỗ ở... Thật đói, thật là khó chịu..."

Nó rưng rưng nước mắt nhìn Bùi Diệp.

"... Chú bác cậu mợ khác cũng thế, tất cả mọi người đều rất khó chịu..."

"Chú bác cậu mợ" Bé Đất tinh nói hiển nhiên cũng là đất tinh, thời gian tồn tại rõ ràng lâu hơn bé Đất tinh. Bọn chúng vì sinh tồn buộc phải rời khỏi vùng đất ban đầu, tìm kiếm nơi có thể cắm rễ lần nữa. Nhưng ác niệm trên vùng đất này quá nặng, một đám đất tinh nhanh chóng suy yếu, cuối cùng thực sự không chịu đựng nổi, dứt khoát đem một bộ phận linh lực cho bé Đất tinh, bản thân tiêu tán giữa đất trời.

Bùi Diệp rất ít khi đồng tình, nhưng nghe tình cảnh bé Đất tinh và đất tinh khác gặp phải, lại không hiểu sao mềm lòng.

Còn có một chút khó chịu mơ hồ.

Cái cảm giác này tựa như một cây kim nhỏ khẽ đâm trái tim cô.

Không kịch liệt nhưng lại nhói đau.

"Bắt đầu từ bao giờ?"

Bé Đất tinh mờ mịt.

Bùi Diệp lại hỏi một câu: "Từ khi nào đất tinh các em không thể không rời nơi sinh ra, dọn nhà đi?"

"Chắc, chắc hình như là... Lúc Tháp Đen nhân loại nói xuất hiện..."

Trước khi Tháp Đen xuất hiện, thế giới loài người đã chinh phạt không ngừng, không ít đất tinh bị quấy nhiễu đành dọn nhà tránh né.

Vốn cho rằng sẽ giống vô số lần trước đó, đánh mấy năm vài chục năm sẽ yên tĩnh.

Không thể ngờ xuất hiện Tháp Đen.

Sau khi có Tháp Đen, nhân loại cứ như bị điên.

Vừa điên cuồng sinh trẻ nhỏ, vừa điên cuồng đánh trận giết chết người lớn...

Nhân loại trên nhảy dưới tránh vẫn chưa có game over, sinh vật phi nhân loại lục tục ngo ngoe diệt tộc.

Bé Đất tinh lẻ loi hiu quạnh.

Không có đất tinh lớn tuổi che chở, tốc độ suy yếu của nó cực nhanh, nhanh chóng đến bờ vực tiêu tán, mất đi ý thức.

Thời điểm tỉnh lại đã ở vườn hoa Cố gia.

Không thể ngờ, địa bàn Cố gia oán khí thịnh nhất sẽ có nơi thoải mái như vậy, còn có một vườn hoa nhỏ.

Bé Đất tinh liền cả gan ở lại.




Vì lấy lòng Cố Thánh, nó cố gắng chăm sóc các bé hoa trong phòng hoa, để bọn chúng cố gắng nở hoa.

_(:з)∠)_

Dù là đến bây giờ bé Đất tinh cũng không biết vì sao nhân loại thích ngắm hoa nở như vậy...

Càng nghĩ, bé Đất tinh ngộ ra.

Tuyệt đối là nhân loại quá tự luyến, đi tới đâu cũng hy vọng được người ta theo đuổi ái mộ, cho nên mới thích hoa các bé hoa nở hoa.

Mỗi lần
ông cả đến phòng hoa đều sẽ lộ ra nụ cười khẽ.

Bé Đất tinh được cổ vũ, đây là sự công nhận những cố gắng đối với công việc của nó!

Bùi Diệp giận quá thành cười.

"Tháp Đen... Lại là Tháp Đen!"

Tháp Đen đến tột cùng là lai lịch gì?

Thứ quái quỷ này không có lòng tốt!

Manh mối cô sưu tập được ít, nhưng bé Đất tinh trước mặt có lẽ biết.

"Em nghe bà nội từng nói, Tháp Đen không phải vật gì tốt."

"Ồ? Vì sao nói vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của bé Đất tinh nhíu lại, ghét bỏ nói: "Tháp Đen oán khí giết chóc rất nặng."

Gần như là khoảnh khắc Tháp Đen xuất hiện, những nơi âm khí nặng -- như là bãi tha ma, hố vạn người, trấn áp tà ma, âm địa thiên nhiên hình thành -- Đủ các nơi đều bị nó ảnh hưởng bạo phát, trong phút chốc ôn dịch lan tràn...

"Thế vì sao Tháp Đen có thể thỏa mãn tâm nguyện của người ta? Oán khí giết chóc nặng là sao? Những thứ này, trưởng bối đã nói với em sao?"

Bé Đất tinh lộ ra biểu lộ "Vấn đề này em cũng biết": "Bà cố tổ nói Tháp Đen chí ít từng tàn sát một thế giới quy mô không nhỏ! Thực hiện tâm nguyện cái gì, đại khái là cướp đoạt đồ vật thế giới đó cho người thế giới này rồi..."

Con ngươi Bùi Diệp hơi co lại.

Dựa theo thiết lập trò chơi 【 Yêu và nuôi trẻ 】, trên đời thật ra có vô số thế giới tương tự khác nhau, căn cứ căn cơ mỗi thế giới khác biệt lại diễn sinh ra vô số khả năng. Nếu như ví von một thế giới là người, có chút thế giới có thể bình yên lớn lên, có chút thế giới nửa đường chết yểu; có chút thế giới sau khi lớn lên rất có tiền đồ, có chút tầm thường, tồi hơn thì hỗn láo vặn vẹo, tam quan bất chính...

Thế giới sở tại của trò chơi hẳn là "Thế giới chính", đại thụ xương sống, mà thế giới phó bản thì là thế giới nhỏ như nhánh cây vươn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bùi Diệp mỉm cười an ủi, nội tâm lại dùng đủ từ ngữ chào hỏi người thiết kế trò chơi.

(╯‵□′)╯︵┻━┻



Thiết lập hoang đường nát bấy như thế nó móc ra từ đống rác nào vậy???

"Bé Đất tinh, bà cố tổ của em ngay cả cái này cũng biết, vì sao không có tập hợp lực lượng đi giải quyết Tháp Đen?"

Lực lượng phi nhân loại thế giới này cũng không yếu.

Khuôn mặt của bé Đất tinh nhíu một cái, níu tay áo cúi thấp đầu.

"... Bà cố tổ của em nói -- Tháp Đen, có thể là hiện thân thượng cổ của một đại thế giới..."

Hiện thân thượng cổ?

Nghe được từ 【 Thượng cổ 】, Bùi Diệp vô thức nghĩ đến gấu trúc Hùng Ngải phó bản đầu từng nói với cô -- Yêu Hoàng thượng cổ có dấu hiệu thức tỉnh --Sao lại trùng hợp như vậy? Một cái là hiện thân thượng cổ không biết tên, một cái là Yêu Hoàng thượng cổ sắp thức tỉnh.

Thi cốt anh bạn thần bí bị chém thành muôn mảnh, hiện thân thượng cổ không biết tên, Yêu Hoàng thượng cổ sắp thức tỉnh...

Hẳn cả ba là cùng một cái?

Không không không --

Không nên đâu.

Tháp Đen rõ ràng là nhân vật phản diện của phó bản.

Nếu là cùng một cái, không hỏa táng tro cốt của nó đã không tệ rồi, sao lại sưu tập thi cốt của nó?

Trăm mối vẫn không có cách giải, Bùi Diệp bất đắc dĩ chống cằm.

Ngàn lời vạn chữ rót thành một câu --

Trò chơi rác rưởi, ra đây chịu đánh!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện