(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

_(:з" ∠)_


trước sau

Editor: Đào Tử

________________________

"Vừa rồi chị đã muốn hỏi em, tại sao phải gọi đây là ông cả, đây là ông hai?"

Bởi vì phong cách bất đồng, Quý Chiếu trông trẻ tuổi hoạt bát Cố Thánh hơn rất nhiều, nhưng cái này cũng không hề mang nghĩa Cố Thánh già bao nhiêu.

Trên thực tế tuổi tác hai người tương đương đều là "Thanh niên" trong mắt người ngoài.

Mang khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn, lại bị bé Đất tinh hơn trăm tuổi gọi ông?

Quý Chiếu nói: "Nó thích gọi gì thì gọi."

Cố Thánh cũng nói: "Không đáng so đo."

Bùi Diệp: "..."

Ngoài miệng nói không so đo, ngữ khí nghe không giống vậy.

Bé Đất tinh vụng trộm quan sát sắc mặt Cố Thánh và Quý Chiếu.

Người trước lạnh nhạt không để ý tới nó, đối phương lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.

Bé Đất tinh run một cái.

Nó lại đưa tay ôm eo Bùi Diệp, vùi mặt vào bụng của cô, tầm mắt nhìn chằm chằm nó càng cường liệt hơn.

Bé Đất tinh yên lặng hấp thu đầy đủ cảm giác an toàn, trầm giọng lầu bầu nói: "Trưởng bối dạy bảo em, thấp hơn mình phải gọi em trai em gái, cao hơn mình là anh chị, cao hơn nữa là cô chú, vừa cao vừa già chính là ông bà."

Trưởng bối nói gọi như này, người nghe sẽ rất vui vẻ.

Đáp án này làm Bùi Diệp yên lặng.

Cố Thánh bọn họ dáng dấp cao, nhưng có già đâu?

Với lại --



"Không đúng, chị cũng cao hơn em rất nhiều đó, vì sao chị chính là chị, không phải dì hay bà?"

Bé Đất tinh nghiêm túc trả lời.

"Bởi vì chị xinh đẹp dịu dàng, mùi hương dễ chịu, trưởng bối nói con gái như vậy không phải chị bé thì là chị đại."

Bùi Diệp bị lời nó chọc cười.

"Tuổi còn nhỏ mà biết nói ngon nói ngọt ghê."

Đưa tay xoa đầu nó, bé Đất tinh đỏ mặt cúi đầu, phảng phất trên mặt đất có vàng, mũi chân đụng vào mất tự nhiên.

"Em nói thật."

Bùi Diệp vỗ nhẹ đầu của cậu nhóc.

"Chị biết, em là đứa trẻ ngoan thành thật không nói láo."

Mắt bé Đất tinh sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Bùi Diệp hỏi: "Em nói em chăm nom mấy bé ở đây, có thể hay để chị xem bọn chúng một chút không?"

Đêm nay vốn là đến thưởng hoa quỳnh, thuận tiện ngắm một ít hoa khác giết thời gian cũng được.

Kiềm chế cảm xúc kích động, bé Đất tinh chủ động dùng tay nhỏ ú lôi kéo bàn tay Bùi Diệp.

"Chị, em dẫn chị đi xem mấy bé."

Phòng hoa Cố gia vô cùng lớn, quy mô có thể mở hội chợ.

Bé Đất tinh nói nơi này có hết thảy 630 bé, mỗi bé đều siêu cấp đáng yêu.

Bùi Diệp để nó mang mình xem từng đứa.

Bé Đất tinh kích động nuốt nước bọt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, phảng phất đang làm một việc hết sức thần thánh.

Bùi Diệp trưng cầu ý kiến của bé Đất: "Chị có thể sờ sờ những bé hoa này chứ?"

Bé Đất tinh gật đầu như giã tỏi.

"Có thể có thể, bọn chúng rất vui vẻ."

Không cần bé Đất tinh nói Bùi Diệp cũng có thể cảm giác được "Vui vẻ".

Khi tay cô đụng vào cánh hoa, đầu ngón tay có thể cảm giác được một chút ấm áp không quá rõ ràng, tựa như sờ vào một mảnh da thịt nóng ấm. Trừ cái đó, một chút "Vui sướng" rất yếu ớt khe khẽ xúc động tinh thần lực của Bùi Diệp, không rõ ràng nhưng cũng không thể bỏ qua.

Là vui sướng, quấn quýt, kích động còn có thổ lộ hết.

Thậm chí Bùi Diệp có thể tưởng tượng ra một hình ảnh -- Khi cô vươn tay, có đứa bé mập trắng vươn tay về phía cô, dùng tay nhỏ ôm đầu ngón tay cô, rồi khẽ áp bên mặt cọ lòng bàn tay cô -- Thích không cần bất kỳ lý do nào, toàn tâm toàn ý tín nhiệm và ỷ lại.

Cô còn phát hiện sau khi mình đụng vào, một sợi tinh thần bám vào hoa cỏ liền tăng một chút.

Bé Đất tinh cũng nói: "Bé ấy lớn thêm một tuổi!"

Bùi Diệp nhìn đầu ngón tay của mình ngây người.



Nếu như nói để động vật thích cô, cảm thấy cô đáng yêu là thuộc tính phó bản tận thế thứ hai cho, vậy sao thực vật thế giới này cũng thích? Bé Đất tinh là đất tinh vì sao cũng ỷ lại vào cô như thế? Suy nghĩ kỹ một chút, giữa ba cái dường như sở hữu một đặc tính chung.

Chẳng lẽ đây mới là thuộc tính ẩn giấu chân chính của 【 Yêu và nuôi trẻ 】 cho?

Không đợi cô nghĩ lại, bé Đất tinh lại vui vẻ lôi kéo tay cô đi xem bé hoa kế tiếp.

Bé hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất.

Bùi Diệp nói: "Mẫu đơn rất đẹp."

Bé Đất tinh lại nói: "Nhóc con nói rất thích chị, muốn tặng quà cho chị, nhưng không có tiền của nhân loại..."

Một đám hoa sinh hoạt trong phòng hoa,
nghèo đến không có một đồng bạc, không mua nổi lễ vật.

Nhưng chúng nó có ưu thế của mình.

Bọn chúng có thể ủ ra một bình nước hoa độc nhất vô nhị cho Bùi Diệp.

Bùi Diệp: "..."

Đây đại khái là lễ vật đặc biệt nhất cô từng nhận.

Quý Chiếu dựa vào cửa phòng hoa, nhìn bé Đất tinh lôi kéo tay Bùi Diệp xem bé hoa khắp nơi, hàm răng ê ê.

"Câu đang dẫn sói vào nhà đấy."

Nơi ở của bảy đại gia tộc oán khí trùng thiên, hung sát vô cùng, đất tinh sẽ không chủ động tới gần.

Nếu không phải Cố Thánh đưa nó tới Cố gia, bé Đất tinh đã chẳng ở đây.

Cố Thánh lạnh lùng liếc mắt Quý Chiếu.

"Nếu như cái này cũng gọi là dẫn sói vào nhà, vậy cậu tính là gì?"

Quý Chiếu không có trả lời, trực tiếp nói sang chuyện khác.

"... Tôi biết rõ con người cậu không phải người tốt, sẽ không làm việc thiện không công. Nếu như đi làm một việc nhìn như lỗ vốn, phía sau tất nhiên có ích lợi phong phú không muốn người biết." Quý Chiếu cười nhạo, hỏi Cố Thánh, "Cho nên, Đất tinh đó có chỗ đặc thù gì?"

Cố Thánh nói: "Nó hẳn là đất tinh còn sót lại trên thế gian, là một hạt giống làm vườn tốt."

Không có đất tinh, động vật thực vật phụ cận rất khó sinh ra linh trí.

Mà Cố Thánh thuận tay kiếm đất tinh về, chẳng qua là vì muốn phòng hoa của mình nở xinh đẹp hơn.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cảnh sắc trăm hoa đua nở đúng là khiến tâm trạng y vui vẻ.

Quý Chiếu: "..."

Hóa ra là vì hợp lý hóa nghiền ép lao động trẻ em?

Thiệt cho hắn còn tưởng rằng Cố Thánh có âm mưu quỷ kế gì.

"Đúng rồi, Thánh Nhật còn bao lâu?"

Quý Chiếu lại nói sang chuyện khác.



Hắn và Cố Thánh thường xuyên nói chuyện phiếm nhưng toàn đi vào ngõ cụt, không nói sang chuyện khác cũng chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.

Cố Thánh nhìn thoáng qua lịch trình.

"Hai tháng."

Quý Chiếu chậc chậc nói: "Hai tháng... Bàn giao công việc cũng đủ rồi, quân Tự do có thể giao cho Phó Miểu..."

Vừa hay Phó Miểu và Cố Thiều còn là cộng tác, sau này cũng sẽ hợp tác vui vẻ.

Cố Thánh liếc mắt sang nhìn Quý Chiếu.

"Bàn giao công việc? Cậu không ở lại?"

Quý Chiếu nói: "Không có ý nghĩa, tôi thích đi nơi nào cậu không xen vào được. Ngược lại là cậu, cậu có thể dạy tốt cháu mình trong vòng hai tháng chứ?"

Cố Thánh hạ mắt nói: "Cơ sở đều giúp nó đánh xong, nó dẫn thế giới này theo phương hướng nào, không liên quan gì đến tôi."

Thế giới này không cách nào đi hướng tái sinh, cũng không thể trách y đúng chứ?

"Câu trả lời này đúng là khiến cháu trai cậu lạnh lòng."

Quý Chiếu lo lắng một chuyện khác, ánh mắt rơi vào Bùi Diệp xa xa.

"... Trạng thái này của cô ấy, Tháp Đen... Thật sẽ không xảy ra chuyện?"

Cố Thánh nói: "Chỉ có cô ấy mới có thể lên tầng thứ mười, Tháp Đen tổn thương ai cũng sẽ không tổn thương cô ấy. Ngoại trừ cô ấy, chúng ta còn có ứng cử viên thứ hai?"

Không có lựa chọn khác.

Tầng thứ mười ngay cả bọn họ cũng không lên được.

Nếu như có thể đi lên, Tháp Đen đã sớm bị giải quyết xong, sao lại để đến bây giờ?

Quý Chiếu còn muốn nói điều gì, đã thấy Bùi Diệp hướng lại gần bên này, ngón tay lắc một cái rút lui cách âm.

Không thì với thính lực của Bùi Diệp, hai người bọn họ nói cái gì cũng sẽ bị nghe được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện