Editor: Đào Tử
_____________________________
Cơ quai hàm thanh niên giần giật.
Hai mắt nhìn chằm chằm súng ngắn trỏ tại mi tâm, hình thành một đôi mắt mắt lác mất tự nhiên.
Họng súng ngắn nhiệt độ lạnh buốt.
Bên ngoài thời tiết khô nóng, hắn dưới sự uy hiếp của tử vong lại như rớt vào hầm băng.
Hầu kết theo động tác nhúc nhích khẩn trương nhấp nhô, cái trán bóng loáng thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh, chưa đầy một lát chảy xuống ròng ròng.
"Nói, hay không nói?"
Tay phải Bùi Diệp cầm súng ấn mạnh về trước, thân thể thanh niên bị trói ngồi không khỏi hướng về sau, đầu hơi ngửa, lồng ngực hồi hộp.
"Tôi nói!"
Làm cảnh sát đặc nhiệm, đây là lần đầu hắn bị kẻ trông như xã hội đen chĩa súng vào đầu ép hỏi.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không cam tâm chết oan.
Tính mạng mấy người bọn họ là bọn đội trưởng liều mạng đổi lấy.
Dù phải chết, hắn cũng không thể chết ở đây, tối thiểu phải thu xếp ổn thỏa cho con gái đội trưởng.
Thế là hắn lựa chọn thẳng thắn.
"Lúc trước tôi có nói." Thanh niên liếm môi khô khốc, gian nan nói, "Chúng tôi là đội cảnh khuyển thành phố XX, thời điểm tai nạn bộc phát vừa phá chuyên án buôn lậu lớn..."
Lời thanh niên khiến Bùi Diệp không nghĩ ra, hay nói cô không chỉnh ra manh mối hợp lí để "Ba người may mắn sống sót trong tay lưu manh", giữa cả hai không có logic quan hệ gì.
Chẳng lẽ những tên lưu manh này hiểu cho bọn họ chống ma túy, thế là phát thiện tâm?
"Vế sau?"
Thanh niên trả lời.
"Chúng tôi được Thanh Long cứu..."
"Thanh Long?"
Thanh niên nói, "Thanh Long là chó nghiệp vụ phục dịch trong đội cảnh khuyển, lực giám định cực kì mẫn cảm xuất sắc, dù là điều tra mai thúy hay chất nổ, vũ khí, biểu hiện của nó đều không chỗ chê, hiểu tiếng người, trí thông minh cao. Trước tai nạn phát sinh, rất nhiều chó nghiệp vụ đều ngã bệnh, có trị số cảm xúc suy giảm mất tinh thần, có vài con cuồng bạo xao động, có con bệnh đến sắp chết... Tất cả cảnh khuyển chỉ có trạng thái Thanh Long còn tốt, cho nên nó đi theo hành động."
Thanh Long là một chú chó nghiệp vụ tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt u buồn.
Thực lực tổng thể vô cùng xuất sắc, bất luận là lần theo dấu vết tội phạm, tìm người mất tích, lục soát vật phẩm hay tuần tra phòng ngừa bạo lực, thậm chí ngay cả canh vệ thủ hộ đều được, là lão đại trong đám cảnh khuyển, địa vị giang hồ không chó nào có thể so sánh.
Những năm nó phục dịch, không biết bồi đắp bao nhiêu công lao to nhỏ.
"... Kỳ thật, Thanh Long cũng đang sinh bệnh..." Mi tâm thanh niên nhíu lại, mày kiếm rậm tràn đầy lo lắng kèm hối hận, "... Nó vẫn luôn ráng chống đỡ không biểu hiện ra ngoài, đi theo chúng tôi cùng chạy trốn, dự cảnh giúp chúng tôi thậm chí đối phó với những con quái vật như cương thi kia..."
Mấy cảnh sát đặc vụ có quan hệ rất tốt với Thanh Long, lúc chạy trốn cũng không đành lòng bỏ rơi Thanh Long.
Không ngờ tới cuối cùng là Thanh Long cứu bọn họ.
"Anh mới nói... Nó cứu được các anh? Bây giờ ở đâu?"
Thanh niên lắc đầu.
"Chúng tôi cũng không biết..."
"Sao lại không biết? Nó sống hay chết, dù sao cũng nên có cái đúng chứ?"
Nếu Thanh Long cứu được ba người, cớ sao mặc ba người bọn họ bị giam tại phòng thay đồ?
"Trước đó đám côn đồ kia không chỉ có bao nhiêu đó, một phen hỗn chiến mới chết còn bốn tên." Thanh niên giải thích, "Bọn họ dùng ba người chúng tôi làm con tin uy hiếp Thanh Long, lại e ngại Thanh Long liều mạng... Bọn họ trông cậy chúng tôi làm con tin nên không dám hạ sát thủ. Mà... Khi đó trong hỗn chiến Thanh Long chịu vài phát súng, bị thương rất nặng... Tôi nghĩ, mấy tên côn đồ kia hẳn đánh chủ ý kéo Thanh Long vào chỗ chết."
Ngón tay Bùi Diệp chuyển súng.
"Thời điểm chúng tôi tới trạm xăng dầu không thấy chó đặc vụ."
Lưu manh cẩn thận từng li từng tí cầm súng ra, cũng không bị cảnh khuyển tập kích.
Nếu không phải bốn tên côn đồ có tật giật mình đánh lén không thành bị gϊếŧ, nói không chừng lúc này đã rời trạm xăng dầu.
Thanh niên vừa nghe đã hiểu, nét mặt cực kỳ bi ai.
"... Thanh... Thanh Long nó..."
Một người đàn ông to cao, môi dày chập chùng kịch liệt run rẩy mếu đi.
Hoài nghi một giây sau có khả năng mắt rưng rưng, hai hàng nước mắt rào rào chảy xuống.
"Anh là cảnh sát đặc nhiệm là chiến sĩ, đừng lộ ra bộ dáng sắp khóc!"
Lông mày Bùi Diệp vặn ra chữ xuyên.
"Chúng ta đi chung quanh tìm xem, có lẽ còn có thể thu thi hài cho nó."
Dựa theo thanh niên nói, Bùi Diệp tìm thấy cảnh khuyển Thanh Long nằm loạn trong