(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Phó bản thứ năm


trước sau

Editor: Đào Tử

_________________________________

Tháp Đen biến mất không có dấu hiệu nào như khi nó xuất hiện.

Nhưng người của toàn thế giới đều cảm giác được một loại nhẹ nhõm khó hiểu, phảng phất đồ vật đặt ở đầu vai đột nhiên biến mất.

Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, lại càng không biết thế giới này sẽ có một cơn đau đớn dài đến hơn hai mươi năm.

Người thứ nhất phát giác được biến hóa chính là bé Đất tinh còn có mấy bé thành tinh trong phòng hoa.

Hoa Khinh Khinh thất vọng mất mát ngồi trên ban công trong phòng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ có chút mê mang, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, bầu trời dường như xanh thẳm hơn vừa rồi rất nhiều, không khí cũng mát mẻ, thậm chí ngay cả gió thổi tới mặt cũng mang một cỗ lưu luyến ôn hòa.

Cô vô thức vuốt vị trí ngực.

Còn chưa chờ cô truy tìm nơi phát ra loại cảm giác này, bé Đất tinh khóc chít chít từ phòng hoa bay nhào tới.

Hoa Khinh Khinh vô thức duỗi hai tay tiếp được.

"Sao vậy?"

Đây là lần đầu cô nhìn thấy bé Đất tinh khóc đấy.

"Không có ở đây, huhuhu -- không có ở đây -- "

Bé Đất tinh chôn trong ngực Hoa Khinh Khinh nghẹn ngào, nước mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng, Hoa Khinh Khinh cũng không chê, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi.

"Cái gì không có ở đây? Là mấy bé trong phòng hoa ngã bệnh sao?"

Bé Đất tinh lắc đầu, khóc thút thít kể lể.

"Chị, chị đại không có ở đây."

"Chị Bùi Diệp... Chị ấy không có ở đây?"

Hoa Khinh Khinh không cách nào miêu tả chính xác tâm trạng khi đó, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hồi hộp một chút, tay chân lạnh toát.

Cô cũng chân chính ý thức được người thân mấy tháng nay chăm sóc cô, khiến cô ỷ lại cứ như vậy biến mất, rốt cuộc không thấy được...




Nhưng điện thoại cô cầm trên tay vẫn sáng, trên màn hình là khung chat cô và Bùi Diệp đối thoại...

【 Chị phải đi rồi, cô bé ngốc -- cố gắng hạnh phúc cả đời nha, chị sẽ luôn chúc phúc cho em. 】

Sau câu nói này là hơn mười tin nhắn Hoa Khinh Khinh gửi ra.

Không ngoại lệ đều là gửi đi thất bại.

Hoa Khinh Khinh cúi đầu xoay người, cúi người ôm chặt bé Đất tinh. ????ìm t????u????ện ha???? tại ﹢ ???? RuM????RUYe????.????n ﹢

Dịu dàng dỗ dành nó: "Không khóc, không khóc, chị đại không phải không có ở đây..."

Bé Đất tinh khóc bù lu bù loa.

Hoa Khinh Khinh chỉ chỉ ngực bé Đất, nói một câu cảm tính.

"Chị ấy còn ở nơi này, mãi ở chỗ chúng ta."

Chúng ta vẫn còn nhớ chị ấy.

Bé Đất tinh yên tĩnh trở lại, cũng không biết suy nghĩ rõ chưa, chỉ là khẽ gật đầu.

"... Em cảm giác được... Tháp Đen cũng đã biến mất..."

Lúc Tháp Đen tồn tại, nó luôn cảm thấy có thứ áp chế nó, hô hấp cũng không trôi chảy,

Tháp Đen biến mất, nó cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng sủa, thân thể nhẹ nhàng nữa nha.

Hoa Khinh Khinh yên lặng nghe.

Cô và Tháp Đen chưa từng tiếp xúc, cái khái niệm gọi là "Tháp Đen" cũng rất mơ hồ, Tháp Đen biến mất mang ý nghĩ như thế nào, cô không rõ lắm.

Hoa Khinh Khinh không rõ ràng, nhưng Cố Thiều vô cùng hiểu.

Tin tức Tháp Đen biến mất cũng bằng tốc độ nhanh nhất truyền đến trong tay anh ta.

Thời điểm Cố Thiều nhận được tin tức, anh ta chờ đợi trong thư phòng làm việc của chú hai hồi lâu, cảm thụ dấu tích của chú hai lưu lại.

Trước khi rời thư phòng, anh ta nói một câu.

"Chú hai, con sẽ không làm chú thất vọng."

Dù chú hai không có ở đây, anh ta cũng sẽ để chú hai ở trên trời nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Một thế giới hòa bình tương tự thế giới của Hoa Khinh Khinh, không còn nhiều vặn vẹo, bi kịch điên cuồng nữa.

Đây là hoài bão chú hai giao lại cho anh ta, anh ta phải hoàn thành nó, bất luận phải trả cái giá nào!

Trong vòng một ngày mất đi chú hai và em út, còn có một số trưởng lão Cố gia, Cố Thiều lại không có thời gian bi thương, ngược lại ý chí chiến đấu tràn đầy.

Mấy tháng sau, Hoa Khinh Khinh cũng mang đến hai người thân mới cho anh ta.

Lấy tên cho đứa trẻ trở thành vấn đề.

Hoa Khinh Khinh nói: "Gọi Cố Bùi với Cố Diệp đi."

Cố Thiều: "..."




_(:з)∠)_

Vì sao cảm giác đỉnh đầu có chút mát mẻ???

Anh ta hơi yếu thế nói: "Anh muốn tưởng niệm chú hai một chút..."

Hoa Khinh Khinh nghĩ ngợi gật đầu, hỏi ngược lại: "Anh muốn đặt tên là 'Thánh' cho đứa nào?"

Đứa trẻ gọi Cố Thánh???

Cố Thiều: "..."

Hai vợ chồng đối mặt hồi lâu, Cố Thiều chủ động lắc đầu bỏ đi suy nghĩ có chút đáng sợ ấy.

"Được rồi, Cố Bùi và Cố Diệp cũng được, dù sao cô Bùi Diệp không chỉ một lần cứu được hai đứa bé này."

Nếu như không có Bùi Diệp, tính mạng hai đứa
trẻ có cứng cũng vô pháp chào đời.

Nguyên nhân thực sự thì là anh ta cảm thấy lấy tên "Cố Thánh" cho con, luôn có loại xúc động muốn cúi đầu ân cần chào hỏi "Chào chú hai".

Tháp Đen biến mất, toàn bộ thế giới như dự đoán lâm vào cơn đau dài dằng dặc, thời kỳ gian nan nhất là Hoa Khinh Khinh và những điều chú hai đã từng dạy bảo tiếp sức cho Cố Thiều đi tiếp. Bệnh di truyền Cố gia cũng không tiếp tục tái phát, đứa trẻ cũng khỏe mạnh, mọi chuyện đều tốt.

Dưới sự dẫn dắt của Cố Thiều thủ lĩnh Cố gia và Phó Miểu thủ lĩnh quân Tự do, thế giới cảnh hoang tàn khắp nơi này thành lập trật tự mới.

Nhiều năm về sau, con của bọn họ lớn lên, con đàn cháu đống.

Cố Bùi còn nhỏ từng nhìn thấy một phong thư mẹ mình viết ghi người nhận là "Bùi Diệp", có chút hoài nghi màu tóc của ông cha nhà mình.

"Bùi Diệp là ai? Vì sao mẹ nhớ người đó đến vậy?"

Hoa Khinh Khinh chống cằm nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.

"Chị ấy à, chị ấy là... Một... Người thân bỏ nhà đi cực kỳ lâu, chẳng biết lúc nào sẽ trở lại."

"Người thân của mẹ? Vậy dì ấy có trở về không?"

Hoa Khinh Khinh dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của đứa trẻ.

"Không biết... Nhưng nếu không trở lại, vậy chắc là lạc đường ở đâu rồi..."

- - -- -- --

Ánh sáng trắng đầy trời chiếm cứ tầm mắt Bùi Diệp, cảm giác hơi choáng váng hồi lâu sau mới tản đi.

Khi ánh sáng trắng biến mất, Bùi Diệp thấy rõ cảnh sắc trong tầm mắt, hằng hà câu chửi rủa trong lòng ấp ủ thật lâu suýt thốt ra.

Bốn phó bản qua đi, tên thiết kế trò chơi rác rưởi còn lo lắng cô thù dai ư?

Ha ha --

Bùi Diệp mài đao xoèn xoẹt ngoài cười nhưng trong không cười.

"Trời cmn thật xanh."

Bùi Diệp tỉnh lại phát hiện cô đang nằm sấp, hô hấp có chút khó khăn.



Thế là cô miễn cưỡng trở mình, mặt hướng bầu trời trong như mắt mèo.

Màn trời trôi từng đám mây trắng, trông nhàn nhã tự tại.

Tinh thần lực quét qua, phát hiện không có nguy hiểm, Bùi Diệp dứt khoát duỗi lưng một cái tiếp tục nằm như cá ướp muối.

Xoay người, đi ngủ!

(3[▓▓]

Nhưng nhắm mắt lại không thấy buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy khoanh chân lại.

Trên cổ còn mang điện thoại quen thuộc.

Cô cúi đầu thở dài, nhìn một hồi vẫn theo thói quen cầm điện thoại lên.

Đại khái là quen thuộc thành nghiện, trong tay không cầm điện thoại luôn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Cầm điện thoại trên tay, ngón tay cũng giống như không nghe sai khiến, quen tay ấn mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】.

Ấn mở túi trò chơi, trong túi trò chơi quả nhiên có một đầu lâu anh bạn thần bí.

【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' thu hoạch được vật phẩm thần bí -- 'Đầu lâu người thần bí' 】

Ngón tay ấn vào hình ảnh còn có thể nhìn thấy giới thiệu vật phẩm.

【... Đây là... đầu lâu, vết cắt chỉnh tề, giống như là bị người ta cưỡng ép chặt từ thân thể xuống... Không biết phân thây thành mấy phần... 】

Bùi Diệp không nhịn được thở dài.

Anh bạn thần bí này thật là thảm ghê.

Bùi Diệp không có đi xem ban thưởng phó bản và đánh giá hoàn thành đầu tiên, cái này có thể giữ lại chờ một lúc từ từ xem.

Cô muốn biết phó bản thứ năm lại có khiêu chiến gì.

Ấn mở tên phó bản, cô gật gù, độ dài quen thuộc, phong cách quen thuộc.

Hoàn toàn như trước đây, phó bản thứ năm cũng là một quyển tiểu thuyết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện