Editor: Đào Tử
______________________________
Ngọc Cẩn chân nhân càng thêm nghi hoặc.
Nếu đơn giản như vậy, vì sao Thẩm Hồng không tự mình đi?
Ngay cả điều kiện tiến vào "Bí cảnh Lật Sơn" chàng ta còn có thể tùy hứng sửa chữa!
Lúc này lại nói bản thân chàng không thể tự mình đi làm chuyện này, còn nói có hạn chế.
Hoàn toàn nói không thông.
Thẩm Hồng có gì đó giấu diếm mới đúng.
Nhưng miệng Thẩm Hồng cứng như ngọc trai, không dễ dàng cạy mở.
Y chỉ có thể không nhẹ không nặng cảnh cáo một câu.
"Lần này giúp ngài! Nếu như ngài trêu đùa bọn ta, mặc dù ta không thể làm gì ngài, nhưng lật tung ban ngành Thiên Đạo của ngài vẫn không là vấn đề."
Thẩm Hồng cười nói: "Tự nhiên tự nhiên, chuyến này cũng sẽ không làm Hàm Ngư chân nhân thất vọng."
Theo ngày mở "Bí cảnh Lật Sơn" dần tới gần, đô thành nước Hoa Chi cũng ngày càng náo nhiệt, có thể gặp thanh niên tán tu trang phục du hiệp khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bọn họ cũng là vì "Bí cảnh Lật Sơn", thanh niên hội tụ ở này đều tài năng, tranh đoạt 20 suất cuối cùng.
"Tranh đoạt 20 suất cuối cùng? Không phải bảo có một trăm suất?"
Thiếu niên Vân Xung vừa đau khổ chống đỡ áp lực người vải nhỏ mang lại, vừa giải thích nghi hoặc cho sư tôn hờ.
"Hoàng thất chiếm 10 suất, từng tông môn lớn nhỏ trong nước Hoa Chi chiếm 30 suất, mấy cái quốc gia giáp biên với nước Hoa Chi chiếm 40 suất. Còn lại 20 suất thì cho tán tu du hiệp không có bối cảnh, chỉ cần thông qua thi đấu lôi đài, điểm tích lũy xếp trong 20 vị trí đầu liền có thể cầm được một suất."
Hợp lại chính là một trăm suất.
Bùi Diệp nói: "Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, hoàng thất cũng không tính quá ngu."
Nếu như hoàng thất nước Hoa Chi tham lam độc chiếm, đã bị mấy nước quanh mình liên hợp diệt quốc từ lâu.
Chia như thế có thể bảo chứng thực lực trong nước cũng có thể để mấy quốc gia kề cận kiềm chế lẫn nhau.
20 suất còn lại an bài cho đại chúng thì càng tuyệt.
Nếu hai mươi người này đạt được lợi ích tại bí cảnh Lật Sơn, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hoàng thất lôi kéo không được cũng có thể làm quen thân.
Trong nguyên tác, Phượng Tố Ngôn cũng là nữ giả nam trang đi võ đài thi đấu, cầm được một suất tới "Bí cảnh Lật Sơn".
Vì bảo tồn thực lực, cũng vì giả heo ăn thịt hổ, cô chính xác tính toán số điểm mình đạt được trên lôi đài, vừa vặn chiếm suất thứ 20.
Hiện tại Phượng Tố Ngôn đương nhiên sẽ không cần khổ như vậy.
Tạm không nói Thẩm Hồng tùy hứng sửa chữa quy tắc, chỉ riêng Ngọc Cẩn chân nhân đã có thể giúp cô lấy được suất đi bí cảnh Lật Sơn ngay.
Nghỉ ngơi giữa trận, Phượng Tố Ngôn mệt mỏi ngồi dưới đất, không có tí hình tượng nào nắm cổ áo quạt gió.
"Hàm Ngư sư bá, chúng ta không cần đi xem thi đấu lôi đài, tìm hiểu thực lực những người khác một chút?"
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Phượng Tố Ngôn không thích đánh mà không có chuẩn bị.
Hiểu rõ tình báo đối thủ sẽ giúp cô thêm thong dong tự tin hơn ở chiến dịch sau đó.
Bùi Diệp nói: "Không cần, cứ đánh thôi."
Động tác kéo cổ áo của Phượng Tố Ngôn ngừng lại, động tác suýt kéo lệch cổ áo lộ ra cái yếm.
"Hàm Ngư sư bá, biện pháp này áp dụng với Người được, không thích hợp với bọn con."
Theo tin tức Vân Xung lộ ra, tiêu chuẩn thanh niên được đi bí cảnh Lật Sơn đều rất cao, so ra kém Thích Thủy Vân Xung, nhưng cũng đủ nghiền ép phàm nhân như cô. Phỏng chừng trình độ cũng sẽ không quá kém, Phượng Tố Ngôn lo lắng mình và hai cái sư huynh tách nhau ra, mạng nhỏ liền nguy hiểm.
"Là con đánh giá thấp mình, đánh giá cao đối thủ của con."
Thật sự cho rằng tại bản đồ tân thủ nước Hoa Chi này, thiếu niên thanh niên thiên tài đầy đất?
Phượng Tố Ngôn lấy hai người Thích Thủy làm vật tham chiếu, mới có thể vô thức cho rằng tu sĩ thanh niên khác cũng là trình độ này.
Trên thực tế?
Tại bản đồ tân thủ nước Hoa Chi, tùy tiện lấy một pháp khí ra cũng có thể làm màu, lão già ở một tông môn cũng có thể được xưng là "XX lão tổ". Cái này có thể thấy từ việc trong tiểu thuyết nguyên tác Phượng Tố Ngôn dựa vào quyền cước võ kỹ kiếp trước xông xáo thi đấu lôi đài, còn chen lọt bảng xếp hạng liền biết.
Tổng thể trình độ đối thủ không cao.
Cỗ thân thể Phượng Tố Ngôn không cách nào tu luyện, nhưng thường thường hưởng thụ thức nhắm "Giãn gân cốt" của người vải nhỏ, thân thể mạnh hơn giai đoạn ấy trong tiểu thuyết không biết mấy lần. Lại thêm hai người Thích Thủy, độ khó "Bí cảnh Lật Sơn" lần này với cô, tuyệt đối không lớn hơn nguyên tác tiểu thuyết.
Quan trọng nhất là --
"Sư tôn con, Ngọc Cẩn sư đệ của ta còn là Đại tông sư luyện khí của Lăng Tiêu tông."
Phượng Tố Ngôn không hiểu nhìn cô.
Bùi Diệp cắn hạt hướng dương nói: "Hai ngày nay đệ ấy không phải đang bế quan thì là đang
bế quan, con cho rằng đệ ấy đang làm gì?"
Tất nhiên là chuẩn bị một đống vật nhỏ trang bị đến tận răng cho đồ đệ phàm nhân không cách nào tu luyện này rồi.
Như này còn có thể bị vùi dập giữa chợ, chỉ có thể nói Phượng Tố Ngôn nên rút khỏi "Nhóm nữ chính".
Bùi Diệp cũng không thể bỏ đi lo nghĩ trong lòng Phượng Tố Ngôn.
Cô bèn vỗ vỗ tay, cho ba thiếu niên nghỉ nửa ngày, để bọn họ đi xem một chút cái gọi là "Thi đấu lôi đài".
Thích Thủy: "..."
Vân Xung: "..."
Hai người bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, không cần nghỉ nửa ngày đâu!
Buông ra, để bọn họ tiếp tục tu luyện!
Nhưng vẫn bị Hàm Ngư sư thúc đóng gói đá khỏi cửa.
Vân Xung Thái tử không khỏi âm thầm lẩm bẩm.
【 Rõ ràng là sư tôn mình muốn trộm lười xem náo nhiệt... 】
Cho học sinh nghỉ nửa ngày, làm giáo viên cũng có thể thuận lý thành chương nghỉ ngơi nửa ngày.
Bùi Diệp ôm quả cầu lông màu đen vừa xoa lông của nó, vừa cảnh cáo đồ đệ gần đây can đảm tăng cao.
"Đồ nhi thích tu luyện như thế, vi sư rất được an ủi. Ngày mai sẽ tự mình kiểm nghiệm thành quả tu luyện mấy ngày nay của con một chút, thế nào?"
Để tên nhóc này ôn lại chút mùi vị sấp mặt.
Vân Xung Thái tử: "..."
Là Thái tử nước Hoa Chi, cậu vừa có quyền vừa có tiền, nhoáng cái liền bao sương phòng gần lôi đài nhất.
Nơi này dễ quan sát, phối hợp dụng cụ quan sát trong phòng, có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối thủ trên lôi đài.
Mới đầu Phượng Tố Ngôn nhìn chăm chú, xem hai trận bỗng có chút thất vọng.
Người dự thi quá yếu.
Nếu như cô đi lên võ đài thi đấu, không nói là đệ nhất, trong tốp ba vẫn rất ổn.
Lúc này, một người phụ nữ dáng người thướt tha bưng đĩa gõ vang cửa phòng, hỏi thăm mấy người Bùi Diệp cần đặt cược không.
Bùi Diệp nhíu mày: "Các người rất có đầu óc làm ăn, thế mà còn cá cược? Ba trăm năm không khai trương, khai trương ăn ba trăm năm?"
Người phụ nữ yêu kiều cười liên tục: "Quý nhân cứ nói giỡn, bản điếm mở tiệm mới hai trăm hai mươi hai năm đấy."
Vân Xung cũng nói: "Sư tôn, cái lôi đài này là nơi tán tu du hiệp tỷ thí, không chỉ là tuyển chọn suất đi vào bí cảnh Lật Sơn mới có thể dùng, ngày thường cũng sẽ dùng. Không ít võ sĩ nhờ đánh lôi đài thành danh, khách điếm sòng bạc gần đây đều dựa vào cái này phát tài."
Bùi Diệp lại hỏi: "Vậy nếu như có người gian lận thi đấu thì sao?"
Vân Xung lắc đầu nói: "Gian lận trong thi đấu thì có, nhưng nếu như bị phát hiện, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Dân cờ bạc thua tiền sẽ không thèm nói đạo lý.
Bùi Diệp khua tay với thị nữ chờ bên cạnh nói: "Ta không hứng thú với vấn đề này, không cá cược, ngươi tìm người khác."
"Sư tôn không chơi?"
Ánh mắt Bùi Diệp hướng về lôi đài.
Vừa vặn có tuyển thủ bị một đao chặt đầu, thi thể máu tươi phun tung toé ầm vang ngã xuống, một giây sau liền hóa thành tia sáng trắng xông thẳng tới chân trời.
Tuyển thủ thắng lợi giơ cao hai tay trên đài, bách tính dưới đài nhảy cẫng hoan hô.
Tia sáng trắng kia là đi hướng "Sảnh phục sinh".
Bùi Diệp thản nhiên nói: "Không chơi, có chút bóng ma tâm lý."
Mấy thiếu niên không hiểu ý của nó, còn tưởng rằng Bùi Diệp cược thi đấu lôi đài từng thua tiền, có bóng ma tâm lý với vận khí.
Trên thực tế lại là...
Hàm Ngư chân nhân chân chính bởi vì thi đấu lôi đài tương tự kết thù kết oán với người ta, ném đi không ít số lần "Sảnh phục sinh".