Editor: ĐàoTử
________________________________
Ầm ầm ầm——
Liễu Diệp Tiên ra sức gõ cửa, thông báo chuyện sinh viên sống sót tụ họp tại sân vận động.
"... Người bên trong có thể ra, chúng mình đang tổ chức lực lượng xử lí hết Zombie trong kí túc xá, mọi người cùng nhau vọt tới sân vận động..."
"Mình không có lừa các cậu, các cậu mở cửa nhìn thử đi, Zombie tầng này đã bị dọn dẹp sạch sẽ..."
Có ít sinh viên sống sót cũng nhận được tin tức, lòng muốn đi sân vận động nhưng không có lá gan đối mặt Zombie.
Nghe lời Liễu Diệp Tiên nói, có người ngờ vực mở đầu nhìn ra khe cửa, phát hiện hành lang đích xác nằm mấy con Zombie bị nổ nát đầu.
"Mấy quái vật đó có sống lại không?"
"Zombie bị bạo đầu chắc là chết ngắc rồi, các cậu đừng sợ." Liễu Diệp Tiên thở ra, cố gắng thuyết phục, "Đúng rồi, tốt nhất thu xếp chút đồ vật, mang đồ ăn vặt với thức uống đeo trên lưng. Có đồ mùa đông tay áo dài quần jean gì không, có mấy món mặc mấy món, mặc toàn bộ vào!"
Thời tiết oi bức, nhiều sinh viên mặc quần áo rất mát.
Áo tay ngắn, quần đùi váy ngắn lộ chân.
Ở thời bình là cảnh đẹp ý vui, tại tận thế chẳng phải dâng cánh tay và đùi cho đám Zombie cắn?
Mà ——
Liễu Diệp Tiên cũng ý thức được tận thế bất thiện với nữ giới.
Không có năng lực bảo vệ bản thân, cũng không có lực lượng trói buộc khiến kẻ xấu kiêng kị, các cô phải cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ buộc phải theo.
Mấy nữ sinh lớn gan chọn liều mạng, mấy người nhát gan trốn trong phòng ngủ không chịu ra.
Bọn họ tin tưởng mấy anh lính giải phóng quân sẽ tới cứu, vì sao chính mình phải đi đối mặt với những con quái vật ăn thịt người kia?
Liễu Diệp Tiên thấy hai nữ sinh mặc chỉnh tề rời phòng ngủ, trên lưng đều đeo balo nặng.
"Bên trong còn một người..."
Liễu Diệp Tiên nhìn thấy trong phòng còn một người.
Trông giống bị bệnh, đang cố chống đỡ đầu óc đau nhức muốn đứng dậy.
"Cậu ấy bệnh." Một nữ sinh sợ nói, "Biết đâu cậu ấy cũng trở thành quái vật kinh tởm kia!"
Zombie tại hành lang đều là sinh viên sau khi sinh bệnh biến thành.
Trở thành quái vật, hoặc ăn thịt hết bạn cùng phòng khác hoặc cắn bọn họ thành Zombie.
Một người truyền nhiễm một người, tòa túc xá mới càng ngày càng nhiều Zombie.
Cả ngày hôm qua bọn họ túc trực không dám ngủ, sợ bạn cùng phòng sinh bệnh cũng biến đổi thành Zombie ăn luôn nguyên đám.
Mắt Liễu Diệp Tiên xuyên qua cửa túc xá rơi tại trên mặt nữ sinh kia.
Đôi mắt cô ấy tĩnh lặng chứa đầy ý cầu giúp đỡ.
"Các cậu mang cậu ấy theo đi." Liễu Diệp Tiên thầm siết chặt thành quyền, nhỏ giọng khuyên, "Tỉ lệ trở thành Zombie chỉ có ba phần, sáu bảy phần còn lại không là người bình thường sẽ trở thành dị năng giả. Nếu cậu ấy có thể trở thành dị năng giả, sau này các cậu sẽ an toàn hơn phải chứ? Nếu trở thành Zombie, chúng mình sẽ lập tức xử lý!"
Tuy dị năng giả là một trong nhân tố ảnh hưởng đến sự yên ổn nhưng nhìn toàn cục, dị năng giả càng nhiều, người bình thường cũng an toàn hơn.
Những sinh viên sinh bệnh ấy có ba phần khả năng trở thành dị năng giả!
Không thể từ bỏ!
Hai nữ sinh dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn Liễu Diệp Tiên.
"Dựa vào cái gì chúng tôi phải gánh chịu ba phần rủi ro?"
Biết bạn cùng phòng phát sốt có khả năng biến thành quái vật, bọn họ không như phòng ngủ khác đẩy người ném ra hành lang đã rất khách khí.
"Cậu bị điên à!"
Một người chửi xong, một người khác thầm nháy mắt bảo cô ta ngậm miệng.
Trốn chạy phải dựa vào người ta, nếu đắc tội không dẫn bọn họ theo biết tính sao?
Liễu Diệp Tiên bị mắng, da mặt trắng nõn nhiễm xấu hổ giận dữ kèm khó xử.
Người phòng ngủ khác cũng bí mật quan sát.
Phát hiện hành lang an toàn thật, mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đám người ăn ý không nhắc tới có bạn cùng phòng sinh bệnh.
Không phải ai cũng có dũng khí gánh chịu ba phần nguy hiểm mang theo kẻ sinh bệnh vướng víu ra.
Liễu Diệp Tiên trào chút nước mắt.
Hướng Thụy Quân nhìn cười lạnh.
Lòng người tận thế vừa lộ một góc băng sơn chị ta đã không chịu nổi?
So với phương thức thuyết phục ôn hòa của Liễu Diệp Tiên, Hướng Thụy Quân trực tiếp dùng chân bạo lực đá văng cửa túc xá.
"Quân đội chỉ cứu một lần! Dù có thừa lực trong vòng vài ngày tổ chức cứu viện lần hai, không có đồ ăn nước uống, các người có thể chống đỡ mấy ngày?"
Thích ra hay không tùy, cho mình là công chúa nhỏ cha mẹ cưng chiều?
Hướng Thụy Quân lười động viên bọn họ.
Vừa quay đầu, nét mặt cô xém cứng đơ.
Vị thánh mẫu nương nương Liễu Diệp Tiên lại đi đút nước linh tuyền cho sinh viên bị bệnh.
Linh tuyền là đồ tốt đấy.
Không chỉ nâng cao tỉ lệ sàng lọc thành công