(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Dị năng giả


trước sau

Editor: Đào Tử

_______________________________

"Không có vấn đề?"

Tuân Minh Viễn không khỏi đề cao thanh âm.

Âm điệu kinh ngạc cổ quái cực giống vịt bị bóp cổ.

"Đúng, không có vấn đề." Bùi Diệp cười hờ nhìn Tuân Minh Viễn, bày ra tư thái trưởng bối, thấm thía giáo dục hắn, "Tôi cảm thấy tư tưởng giác ngộ của anh còn thiếu rất nhiều. Vì sao anh cảm thấy tôi sẽ cự tuyệt nhỉ? Mọi người cùng là con người, cũng đều quan tâm vận mệnh nhân loại. Miễn là quyết định có lợi cho toàn thể nhân loại mà không phải thỏa mãn dã tâm số ít người, cớ sao tôi lại không đáp ứng?"

Tuân Minh Viễn bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Vì sao hắn nghĩ như vậy?

Còn chẳng phải bởi vì ấn tượng chủ chốt-- Công pháp tu tiên rất trân quý, tất cả mọi người đều muốn nuốt một mình -- Hắn nghĩ như vậy đâu có sai.

Khi hắn ấp úng nói xong, Bùi Diệp không khỏi uốn nắn tư tưởng sai lầm của hắn.

"Nếu đem tu tiên ví von là một vấn đề khó giải đáp, công pháp tu luyện chính là quá trình giải đề. Công pháp càng lợi hại, trình tự giải đề càng ngắn gọn hiệu quả. Suy cho cùng đáp án cuối cùng giống nhau, công thức định lý trong quá trình giải đề cũng như nhau. Công pháp tu tiên thô thiển nhất chính là phô ra ngoài tất cả công thức, định lý, nhưng đây chẳng phải cơ bản?"

Đồ vật cơ sở có cần phải che giấu không cho người ta nhìn?

« Sổ tay tu luyện nguyên khí cơ bản » Bùi Diệp thu hoạch được từ phó bản trước chính là tri thức cơ bản nhất.

Mỗi cá nhân tu luyện sẽ có hiệu quả khác nhau.

Ngộ tính cao, trong quá trình tu luyện tất nhiên sẽ tìm tòi ra "Quá trình giải đề" phù hợp với mình nhất.

Ngộ tính thấp, thành thật dùng biện pháp ngốc nhất theo khuôn sáo.

Theo Bùi Diệp, cái gọi là công pháp trâu bò chính là đáp án giải đề tốt nhất tiền nhân tổng kết ra, đúng là rất tiện rập khuôn.

Tuân Minh Viễn: "..."

Nghe dường như rất có đạo lý, hắn thế mà không cách nào phản bác.

"Trước kia khẳng định anh từng xem không ít tiểu thuyết huyền huyễn tu chân, rất hiểu kịch bản văn học mạng à nha."

Tuân Minh Viễn: "..."

Đáng tiếc kịch bản hắn biết không cái nào phát huy được tác dụng.

Bùi Diệp mỉm cười vỗ bả vai Tuân Minh Viễn.

"Anh có biết bản thân thiếu tôi bao nhiêu vấn đề chưa? Nhớ kỹ, đừng quỵt nợ."

Tuân Minh Viễn: "..."

Hình như hắn lỗ lớn.

Nhìn thái độ Bùi Diệp, căn bản cô không có dự định che đậy.

Không phải hắn, phái bất kỳ ai có thành ý tới đều có thể moi tình báo từ miệng Bùi Diệp.

Mấy giờ sau, hắn đều hiện một biểu lộ hoài nghi nhân sinh.

"Mình phát hiện vật họp theo loài, người chia theo nhóm, lời này thật có đạo lý."

Trên đường trở về, Bùi Diệp thì thầm cùng Hướng Thụy Quân.

Đối phương ôm đao liếc cô, đáy mắt còn chứa hai chữ phòng bị.

"Có ý gì?"

"Tuân Minh Viễn quả nhiên là người thành thật, thú vị y như cậu."

Khó trách sẽ là CP chính của « Thiết huyết nữ vương tận thế sở hữu linh tuyền: Quân thiếu sủng trong lòng bàn tay », cả hai rất có tướng phu thê.

Hướng Thụy Quân: "? ? ?"

Khi dễ người thành thật, lương tâm có đau không?

Bùi Diệp không chỉ không nhói, cô còn tận hưởng hương vị làm thịt được chỗ tốt

"Nội ứng" giám thị lần này có lẽ là nhiệm vụ thoải mái nhất từ trước đến nay Tuân Minh Viễn từng hoàn thành, Bùi Diệp hết sức phối hợp với căn cứ, còn nhiệt tình cung cấp phục vụ trọn gói.

Căn cứ quốc gia cầm được tư liệu trân quý chiếm tiện nghi không thì không hay lắm, cho cô rất nhiều ưu đãi.

"Chân thành cảm tạ cô vô tư cống hiến! Hôm qua sở nghiên cứu truyền về tin tốt, nói tư liệu cô cung cấp cực kì hữu dụng. Thái Hạo đưa ra phản hồi chuẩn xác, kế hoạch dị năng ban đầu nửa năm mới hoàn thành, hiện chừng nửa tháng là có thể có sơ thảo, quốc gia và nhân dân sẽ không quên nỗ lực của cô! Chúng tôi nhất trí quyết định -- Về sau sẽ cung cấp sổ tay tu luyện dị năng mới nhất cho cô và đồng đội..."

Lãnh đạo căn cứ XX tự mình ra mặt gặp Bùi Diệp.

Bùi Diệp khí tiết chính trực.

"Đây là nghĩa vụ mỗi công dân nên tận ứng."

Lãnh đạo nghe xong cảm khái không thôi.

Ông không ngờ thế đạo hôm nay còn có tấm lòng son thuần triệt như thế.

Nhận được tin tức Tuân Minh Viễn truyền về, ông còn cho là mình nghe nhầm, ai ngờ lại là thật sự.

"Lãnh đạo, liên quan tới Tuân Minh Viễn..."

Đây chính là tay chân cô ký nửa giá, căn cứ XX không thể chơi xấu.

"Cái đó xin yên tâm, chúng tôi phát nhiệm vụ lâm thời trong vòng một năm cho Tuân Minh Viễn, cậu ta sẽ lấy thân phận dị năng giả tự do gia nhập tiểu đội các

cô. Đây cũng là phúc khí đứa bé này, hi vọng một năm sau nó sẽ thu hoạch tiến bộ càng lớn, trở thành chiến sĩ ưu tú."

Tuân Minh Viễn: "..."

Hắn cứ như vậy bị bán...

Lãnh đạo căn cứ XX sau đó trấn an Tuân Minh Viễn.

"Cha cậu mà nghe tin tức, chắc vui vẻ đến suốt đêm không ngủ. Một năm thôi, cậu biểu hiện tốt một chút."

Tuân Minh Viễn hít một tiếng, cung kính cúi chào.

"Vâng, không phụ sứ mệnh!"

Lãnh đạo căn cứ XX là trưởng bối hắn quen biết.

Ngày thường giải quyết việc chung, có ngầm nói chuyện riêng nên thân cận rất nhiều.

Một đoàn người Bùi Diệp mỗi ngày bền lòng vững dạ đi ra ngoài cứu viện, giống hệt tên đội của cô -- Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie, ngày Zombie gào khóc.

Mới đầu còn có thể cứu bốn, năm ngàn người, sau càng ngày càng ít.

Nửa tháng sau chỉ còn hơn sáu trăm người.

Ngày thứ mười tám tận thế, người sống sót khu luân hãm không còn nhiều.

Buổi sáng mấy người Bùi Diệp sáu giờ xuất phát rời căn cứ XX, ban đêm bảy tám giờ mới trở về.

Trọng tâm nhiệm vụ hàng ngày từ cứu viện người sống sót biến thành thanh tẩy Zombie, có thể xưng một địch một nhóm.

Liễu Diệp Tiên, Hướng Thụy Quân, Tề Thiên Thạc và Tuân Minh Viễn, dị năng lục tục tăng lên đến cấp hai.

Cái tốc độ tu luyện này đem so với kiếp trước của Hướng Thụy Quân tính rất rất chậm.

Thiên phú có kém, chỉ cần tinh hạch Zombie đầy đủ, mấy ngày là có thể nện lên cấp hai, bọn họ lại tốn hơn nửa tháng.

Khi Hướng Thụy Quân đột phá cấp hai, cô rõ ràng cảm nhận kiếp này cùng kiếp trước khác biệt.

Kiếp trước dị năng đặc biệt cuồng bạo, cắn xé bắp thịt cả người, khiến cô đau muốn chết đi sống lại.

Khi đó còn tưởng rằng là do thuộc tính dị năng.

Kiếp này dị năng vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, dù được công nhận dị năng bạo lực -- Song hệ lôi hỏa cũng khống chế thuận buồm xuôi gió.

Cho dù đồ ngu cũng biết bất bình thường.

Tinh hạch Zombie quả nhiên hại người rất nặng.

"Tòa siêu thị này cũng bị người sống sót quét qua, không có nhiều chất béo."

Bùi Diệp dùng phù chú chiếu sáng, tùy tiện quét qua liền biết mấy kệ hàng bị người bạo lực quét sạch sẽ, trên mặt đất còn có mấy cỗ thi thể Zombie hư thối.

Hướng Thụy Quân tiến lên xem xét, phát hiện sọ đầu mấy cỗ Zombie này bị người ta bạo lực đánh nát, tinh hạch trong đầu Zombie mất tiêu.

Lầu một như thế, tầng hai cũng như thế.

Hướng Thụy Quân dùng vô tuyến liên hệ những người khác trong tiểu đội, tra hỏi tình huống bên bọn họ.

"Tinh hạch trong đầu Zombie khác cũng bị người khác lấy mất."

Đoạn thời gian trước bọn họ từng tới đây, khi đó vì cứu viện người sống sót, lục soát vật tư là ưu tiên số hai, chưa từng đến siêu thị này.

Bùi Diệp gϊếŧ Zombie có thói quen đốt tro cốt, tro cốt còn bị cô quyên tặng căn cứ XX làm phân bón đất màu mỡ.

Bọn họ gϊếŧ chết Zombie không để thừa thi cốt, những thi thể Zombie trước mặt không thể là bọn họ làm ra.

Giải thích duy nhất là có người sống sót từng tới nơi này, thanh lý những con Zombie ấy rồi lấy đi tinh hạch trong đầu.

Bùi Diệp nhìn vết tích đánh nhau phụ cận một chút.

"Nhìn uy lực dị năng, hẳn là dị năng giả cấp hai hoặc cấp ba..."

Sắc mặt Hướng Thụy Quân tái nhợt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện