Editor: Đào Tử
___________________________
"Hóa ra là anh em à?"
"Hoàng đế" lộ ra nụ cười chứa đầy ác ý.
Hai mắt Thanh Long chăm chăm em gái nhà mình, để phòng nó đột nhiên bạo khởi.
Tốc độ công kích của Đao nhanh hơn phế vật "Hoàng đế" nhiều, cái trước căn bản không cần niệm lời kịch trẩu như vậy.
"Lưỡng bại câu thương không sáng suốt tí nào, chẳng bằng bắt tay hoà đàm?"
Đao tham chiến để cảm giác an toàn của "Hoàng đế" tăng gấp bội.
Thanh Long khinh thường cười nhạo.
"Hoà đàm cái rắm! Mẹ nó sớm cút ngay cho tao! Hai đối hai, mày cũng không phải là đối thủ, dựa vào cái gì hoà đàm?"
Đội dao phay đánh đội mang vú em?
"Hoàng đế" và Đao không cách nào gϊếŧ chết Liễu Diệp Tiên, sớm muộn cũng sẽ bị Thanh Long mài chết.
Thân là cảnh khuyển có văn hóa đạo đức có hàm dưỡng, Thanh Long không nguyện ý nói bạo tục, nhưng "Hoàng đế" xém hại chết em trai nó, còn điều khiển em gái nó làm con tin, không thể nhịn được nữa!
Nó không ngại sử dụng tiếng chửi trộm học được.
"Súc sinh chung quy là súc sinh, biết nói tiếng người vẫn là súc sinh, trí thông minh nhân loại làm sao mi có thể học được?"
"Hoàng đế" vung tay áo lên, triều châu đeo trên cổ va chạm phát ra tiếng giòn vang.
"Một là chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta nguyện ý trả em gái lại cho mi, vạch đường trời mỗi người đi một bên, hai là -- "
Mắt Thanh Long trầm xuống.
Ánh mắt Đao từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cổ nó, nhưng phương hướng dự bị phát lực lại là hướng về chỗ yếu của Liễu Diệp Tiên.
Thanh Long không chắc Đao chuẩn bị công kích ai.
Lựa chọn nó, Thanh Long cũng không sợ, cô em nhà mình chỉ là dị thú cấp hai, răng nhọn không có khả năng cắn một cái là xuyên cổ nó.
Liễu Diệp Tiên không giống.
Có không gian linh tuyền làm át chủ bài, nhưng đi vào không gian cũng cần thời gian.
Tốc độ của Đao hoàn toàn có thể trước khi Liễu Diệp Tiên kịp tránh né đánh trúng chỗ yếu hại của cô.
"Hai là thế nào?"
Giọng Thanh Long trầm thấp hỏi "Hoàng đế" .
"Hai là ta để em gái nhà mi tự sát ở trước mặt mi."
Thanh Long: "..."
Liễu Diệp Tiên: "..."
Tổ hai người LYB vây xem vẩy nước: "..."
"Quả nhiên đủ vô sỉ!"
Hướng Thụy Quân còn tưởng rằng "Hoàng đế" sẽ để Đao và Thanh Long giáp lá cà, không ngờ lại là để Đao tự sát.
"Hoàng đế" dương dương tự đắc.
"Thế nào, không tin? Ta nói chứ, súc sinh mi không có trí thông minh con người, súc sinh chung quy là súc sinh."
"Tao quả là lần đầu được nghe có người hình dung 'Tiểu nhân đắc chí' và "Hèn hạ vô sỉ" là thông minh, mày cũng xứng?"
Gương mặt đẹp trai của Thanh Long đầy rét lạnh.
"Xứng chứ!"
Khóe môi "Hoàng đế" treo nụ cười tiểu nhân đắc chí, trực tiếp hạ chỉ lệnh tự sát với Đao.
Đao không chút do dự liền duỗi vuốt kim loại sắc bén, chuẩn bị đâm vào chỗ yếu hại ở cổ mình.
Thanh Long làm anh cả sao có thể nhìn em gái bị kẻ xấu điều khiển tự sát?
Nó xuất thủ...
Không, nó xuất vuốt!
Một móng vuốt đập cô em nhà mình vào mặt tường.
Thân thể to lớn của cô em Đao đập ầm ầm nặng nề trên vách tường, bốn phía hiện vết khe nứt cao hơn ba người, toàn bộ đại điện run lên ba lần.
Thanh Long dưới "Hoàng đế" và Hướng Thụy Quân mắt trừng chó ngốc chậm rãi mở miệng.
"Không cần tự sát, tao đến gϊếŧ!"
"Hoàng đế" : "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đây mẹ nó mà là anh em tình thương mến thương?
Nhựa plastic à?
Em gái bị kẻ xấu uy hiếp tự sát, thao tác bình thường chẳng phải hô to "Dưới vuốt lưu chó" hoặc là "Chờ đã -- Điều kiện của ngươi ta đáp ứng" ?
Chủ động ra tay gϊếŧ em gái là ý gì?
Thanh Long hai mắt tràn ngập sát ý chằm chằm cô em Đao, chuẩn bị bổ sung một vuốt kết thúc nỗi thống khổ của nó.
"Thanh Long đây là thao tác gì thế?"
Bùi Diệp nói, "Vì vinh quang và tôn nghiêm!"
Hướng Thụy Quân: "? ? ?"
Vinh quang?
Tôn nghiêm?
Lừa gạt chó à!
Bùi Diệp rất rõ ràng dụng ý hành vi kia của Thanh Long.
Mấy chú chó Thanh Long xuất thân cảnh khuyển, bọn nó vẫn cho rằng mình giống như cảnh sát đặc nhiệm.
Làm cảnh khuyển, chiến sĩ, thay vì bị người uy hiếp làm ra sự tình trái ý muốn, chà đạp tôn nghiêm chiến sĩ, chẳng thà để nó giúp cô em Đao kết liễu.
"Hoàng đế" muốn dùng cô em Đao uy hiếp Thanh Long, thật sự là thao tác ngu xuẩn lại buồn cười.
Mắt nhìn Thanh Long muốn một móng vuốt chụp chết cô em Đao, Bùi Diệp vây xem vẩy nước im ỉm lặn tàu ngầm rốt cuộc chịu đứng ra.
"Chậc chậc, náo nhiệt ghê!"
Cô đứng ra chưa đầy một lát, mấy chục luồng khí tức lạ lẫm vây quanh cung điện.
"Hoàng đế" theo tiếng nhìn về phía Bùi Diệp, ánh mắt từ kiêng kị biến thành kinh diễm kèm tham lam.
"Mỹ nữ từ đâu tới đây?"
Mỡ thừa nguyên chủ Tiểu Tú tích lũy nhiều năm vẫn bị Bùi Diệp đánh bại.
Trong mắt "Hoàng đế" Bùi Diệp là thân