Editor: Tiểu Đào
___________________________________
Mọi người đều biết hội thao ra trận cần biểu diễn, càng loè loẹt càng tốt.
Mặc Hán phục, nhảy Hip-hop, cosplay nhân vật Anime...
Những tiết mục ấy đều là phần rìa hội thao nhà người ta.
Hội thao nhà mình thì sao, thắng thua không quan trọng, vài ba cái huy chương vàng bạc đồng không quan trọng, mặt mũi quan trọng nhất.
Nghi thức khai mạc ra sân nhất định phải dốc sức thu hút ánh mắt sinh viên toàn trường.
Nói tóm lại, ngốc là được!
Nhìn những sinh viên "kỳ trang dị phục" ngu ngốc dài dài dài dài... trong đội ngũ, biểu cảm đám người dần rạn nứt.
"Bên ngoài tất cả đều là Zombie đó, bọn họ đứng xếp hàng nghênh ngang như thế không có vấn đề?"
Có người hỏi ra nghi ngờ của bọn họ.
Một bạn cùng phòng ký túc nói, "Hỏi ngu, vừa nhìn đã biết ôm được đùi, không thấy trên trời có lôi vân à, đánh xuống cái nào chuẩn cái nấy."
Lôi vân trên trời như mọc mắt khóa chặt Zombie định tới gần sinh viên, con nào tới gần liền bổ.
Bùi Diệp xung phong mở đường, Hướng Thụy Quân nhận hối lộ hai thùng linh tuyền đứng cuối hàng đoạn hậu, dùng những con Zombie ngu xuẩn này tìm xúc cảm luyện tập dị năng.
Liễu Diệp Tiên thì xen vào giữa đội ngũ, lấy cốc nước dùng một lần phát cho mỗi sinh viên sinh bệnh nửa cốc nước linh tuyền.
Hướng Thụy Quân không nhịn nổi tâm thánh mẫu của cô nữa.
"Linh tuyền không gian của chị có thể tăng tỉ lệ sàng lọc virus Zombie sơ kỳ, để người trước kia có khả năng biến thành Zombie thành người bình thường, để người trước kia bình thường biến thành dị năng giả... Chị biết điều đó có ý gì chăng? Chị không sợ bị người ngoài ngấp nghé hại chết à!"
MMP!
Chị ta muốn thánh mẫu dâng hiến sinh mệnh, đờ mờ đừng có kéo bà mày theo!
Quả nhiên ở chung chỗ với loại người này, sớm muộn cũng bị thiên lôi đánh xuống liên lụy.
"Chị nói với người ngoài đây là dị năng của chị là ổn rồi? Không ai cướp 'Dị năng' của chị được, sẽ không nhốt chị vào phòng thí nghiệm giải phẫu đâu. Dẫu sao chị có thể là độc nhất." Liễu Diệp Tiên thật ra vô cùng lạc quan, "Chị cảm thấy khả năng lớn là để chị giúp càng nhiều người hơn, loại hành vi thiển cận mổ gà lấy trứng chỉ chiếm thiểu số. Ông bà có câu 'Chớ thấy việc thiện nhỏ không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm' ?"
Liễu Diệp Tiên lớn lên dưới lá cờ đỏ, cha lại là căn chính miêu hồng*, cô vẫn rất tín nhiệm quốc gia và chính phủ.
_Căn chính miêu hồng – 根正苗红: *Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng hoặc những người tử tế, giỏi giang, vững vàng, có tương lai sáng lạn.
Loại việc mổ gà lấy trứng quốc gia chắc chắn sẽ không làm.
Hướng Thụy Quân che hai lỗ tai, cự tuyệt bị tẩy não.
Cô phát hiện chỗ đáng sợ của người chị gái hờ này.
Cái gì mà kiếp trước tu luyện dị năng hệ trị liệu tới cấp chín rồi nữ thần ánh sáng của tận thế, kỹ năng mạnh nhất rõ ràng là miệng lưỡi với tẩy não!
"Chị không đi bán hàng đa cấp thật sự lãng phí nhân tài!"
Hướng Thụy Quân thuyết phục không được, chỉ biết mặc Liễu Diệp Tiên phát cho sinh viên sinh bệnh nửa cốc linh tuyền.
Vừa nhìn vừa đau lòng rỉ máu, cuối cùng dứt khoát không nhìn, chuyên tâm rèn luyện dị năng.
Dị năng sơ kỳ sức bền rất kém, dị năng song hệ lôi hỏa tuy uy lực mạnh mẽ nhưng tốc độ tiêu hao cũng nhanh.
May mắn có con hàng linh tuyền này, uống một ngụm đầy thanh.
"Ghen ghét thật!"
Kiếp trước nếu cô có thứ đồ chơi ấy đâu phải sống chật vật như thế?
Để sinh tồn, cô đã ăn không biết bao nhiêu đắng.
Rèn luyện dị năng, học lái xe, chiến đấu, đao thuật, thêm mỗi ngày căng thần kinh phòng bị người bên cạnh.
Dị năng mạnh đến đâu cũng có lúc hao hết, cô còn phải học cách vật lộn cùng Zombie.
Đao thuật của cô là kiếp trước chàng trai ngốc kia dạy, nếu cô không——
Nghĩ tới chuyện kiếp trước cô đã muốn bốc hỏa.
Một đao bổ óc Zombie, nhìn cái đầu lăn trên mặt đất loang máu sền sệt đỏ thẫm, lệ khí mới vơi bớt một ít.
"Sớm muộn sẽ cạo chết đám chó má kia!"
Đáy mắt Hướng Thụy Quân toát hung lệ đỏ rực, động tác gϊếŧ Zombie đặc biệt tàn nhẫn dứt khoát.
Đội ngũ càng lúc càng lớn, Zombie tụ lại cũng ngày một nhiều, tần suất sấm sét giáng xuống từ lôi vân trên bầu trời cũng cao lên.
Lúc này Hướng Thụy Quân nhạy cảm phát hiện đội ngũ bỗng nhiều thêm khí tức dị năng giả.
Đao phong?
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trong đội ngũ xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Tề Thiên Thạc...
Đã từng là nam thần tâm niệm không thôi...
"Hừ!"
Hướng Thụy Quân không còn yêu Tề Thiên Thạc.
Không khí tận thế tôn trọng cường giả thay đổi thẩm mỹ của cô.
Cô càng thích nam nhân ngốc kiếp trước, lưng hùm vai gấu, loại cơ ngực còn lớn hơn phụ nữ bình thường kia!
"...Sức bền cặn bã..."
Phát hiện Tề Thiên Thạc dùng dị năng hai lần sắc mặt đã trắng bệch, Hướng Thụy Quân thầm ra kết luận.
Bùi Diệp cố ý lượn quanh một vòng lớn, cứu hết sinh viên ký túc xá gần đó, một đường lôi vân làm bạn, loa lớn làm BGM, tia lửa kèm tia chớp hướng đến sân vận động, trên đường cũng có vài tiểu đội gia nhập. Bùi Diệp nhìn đội ngũ dài dài dài dài... rất hài lòng.
Một đầu người 2 điểm công đức.
Làm một cọc này xong, một thời gian dài không cần phát sầu vì dịch dinh dưỡng.
Đi bộ tiến về sân vận động không dễ chút nào.
Khoảng cách dài chưa nói, trời nắng chang chang, không khí tràn ngập mùi