Editor: Đào Tử
___________________________
Tiếng chuông báo động to rõ chói tai, căn cứ tư nhân quy mô nhỏ một mảnh bạo động.
Người sống sót phổ thông vẻ mặt chết lặng đang đội nắng gắt lao động, dùng lao động tay chân nặng nhọc thời gian dài đổi lấy chút đồ ăn.
Dạng công nhân này có thể nhìn thấy khắp nơi tại công trường, chỉ có một hai người có tư cách ngồi tại chỗ thoáng mát hóng mát uống nước đá.
Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là dị năng giả hoặc người thân dị năng giả mang tới.
Khi mọi người nghe tiếng chuông báo động căn cứ vang lên, phản ứng đầu tiên chính là Zombie xâm nhập căn cứ.
"Náo cái gì mà náo? Nháo nhào cái gì!"
Giám sát nằm trên ghế ngủ trưa nghe động tĩnh, đứng dậy quất công nhân bình thường hai roi, dùng vũ lực uy hiếp trấn áp.
"Các người vội cái gì? Ai dám trốn, tao xử đẹp!"
Giám sát ngay từ đầu cũng bối rối, một giây sau tai nghe vô tuyến truyền đến tin tức, bỏ đi lo lắng của hắn.
Không phải Zombie, chỉ là ba con súc sinh đến trả thù!
Toà căn cứ tư nhân này có nội tình gì, giám sát cũng biết.
Con trăn dị thú tọa trấn, Zombie phổ thông ngay cả tới gần cũng không dám, những dị thú tốc độ tiến hóa chậm kia có thể làm nên trò trống gì?
Bao nhiêu dị thú đánh đến tận cửa đều vô sự, cuối cùng cũng chỉ tới đưa đồ ăn cho con trăn dị thú.
Hừ, còn bớt công bọn hắn ra ngoài tìm dị thú.
Đang lúc giám sát lòng tin tràn đầy, nơi xa truyền đến động tĩnh tòa nhà đổ sụp kinh động, đất cát trên đất cũng theo đó run lên.
"Mày còn muốn trốn?"
Ba anh em Thanh Long Yển Nguyệt Đao dàn trận hình tam giác ngăn trăn dị thú định chạy trốn lại, hai mắt phẫn nộ gần như phun lửa.
Phần bụng con trăn này to hơn những bộ phận khác, Thanh Long ngửi được mùi vị quen thuộc từ trên người nó.
"Lên, xé nát nó!"
Ánh mắt trăn dị thú lạnh băng chứa vài tia bối rối.
Bọn chúng nhạy cảm với nguy hiểm hơn nhân loại, ba chó Thanh Long cho nó cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đánh một con đã quá sức, càng đừng nói người ta còn vô sỉ kéo ba.
Thanh Long dẫn đầu phát động công kích, móng vuốt kim loại sắc lạnh vọt thẳng đến mặt trăn dị thú.
Trăn dị thú kéo thân thể cồng kềnh to lớn né tránh, tốc độ nhanh cực không phù hợp với hình thể.
【 Sao tụi bây công kích tao? 】
Trăn dị thú nhìn như trốn rất dễ, kì thực mạo hiểm đến cực điểm.
Trong lúc né tránh, nó từ mặt tường bò lên trên nóc nhà hai tầng, từ trên cao nhìn xuống chất vấn ba chó Thanh Long.
Vảy bụng nó vừa phẳng vừa rộng, có lực bám cực chắc, mượn nhờ những ưu thế ấy nó có thể dễ như trở bàn tay di chuyển qua lại giữa mặt đất, nhánh cây, mặt tường thậm chí trần nhà.
Độ cao này để nó có chút cảm giác an toàn.
Thanh Long nhìn chằm chằm trăn dị thú trầm giọng sủa.
【 Mày ăn chiến hữu của tao, mày còn dám nói? 】
Trong bụng trăn dị thú còn phồng lên, căn cứ khí tức trên người nó phán đoán, lần ăn gần đây nhất hẳn là mới cách một hai giờ.
【 Chiến hữu? 】
Trăn dị thú không hiểu từ này lắm.
Đây là nhân loại sáng tạo, nó làm trăn hoang dã đương nhiên không biết.
Không biết, nhưng từ phản ứng ba chó cũng có thể đoán ra được "Chiến hữu" chỉ là ai.
【 Mày nói thức ăn của tao? Mày đến để giành đồ ăn với tao? 】
Cô em Đao nghe nói thế tức điên người.
【 Đại ca, nói chuyện với súc sinh thú tính chưa lui làm gì, xé là được! 】
Trăn dị thú lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác.
【 Bọn chúng là con mồi, tao ăn bọn nó là đương nhiên, không ăn tao phải chết đói —— Tụi bây cũng là đồ ăn ngon! 】
Trăn và chó không phải một chủng tộc.
Cái sau đối với cái trước mà nói chính là đồ ăn trên thực đơn.
Nó kính sợ thực lực ba chó Thanh Long, nhưng đối phương muốn tới đoạt thức ăn của nó, nó sẽ không ngoan ngoãn giao ra.
Đương nhiên —— Nếu thủ không được, nó cũng chỉ đành mệt mỏi nhận thua.
Nhưng nó không thể hiểu được ba chó vì đồ ăn đến gϊếŧ nó, quả thực khó hiểu.
Một lời không hợp liền động thủ.
Thanh Long nhảy lên cao mấy mét, móng vuốt thép đánh thẳng đầu trăn dị thú.
Cô em Đao hô lớn, "Đánh rắn nhớ đánh bảy tấc đó!"
Thanh Long xùy một tiếng.
Nó nào biết bảy tấc con trăn ở đâu.
Đập toàn thân nó thành thịt nát, có đánh bảy tấc hay không chẳng còn quan trọng.
Trăn dị thú trườn né tránh, thân thể tráng kiện linh hoạt quấn lên cổ và