Editor: Đào Tử
________________________
"Dù sao mình cũng đâu phải ma quỷ gì, các cậu nếu có ý kiến phản đối có thể nói ra."
Nhìn quanh một vòng, bốn phía yên tĩnh.
Mặc kệ là người hay chó, bọn họ đều không mở miệng nói chuyện.
Bùi Diệp thử thăm dò nói, "Không nói lời nào là đại biểu không có ý kiến, các cậu không có ý kiến, vậy cứ dựa theo mình nói đi làm?"
Các đội viên vẫn như cũ không lên tiếng, Bùi Diệp liền mặc định toàn bộ bọn họ đáp ứng.
Máy bay trực thăng là tài nguyên chiến lược trọng yếu, tình huống bình thường không cho phép cho bên ngoài thuê, nhưng mọi thứ luôn có trường hợp đặc biệt.
Tiểu đội người sống sót "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" chính là trường hợp đặc biệt kia.
Từ khi bọn họ đăng kí đội ngũ tới bây giờ, khoảng gần ba tháng, tinh hạch Zombie nộp lên đã tiếp cận con số nghìn vạn! ! !
Điều này có ý gì?
Mang ý nghĩa đội ngũ bọn họ đã săn gϊếŧ nghìn vạn Zombie!
Cái này tương đương với nhân khẩu thành thị cấp một nghìn vạn người!
Quan phương nếu không sử dụng quy mô lớn vũ khí có lực sát thương cực mạnh, chỉ sợ cũng thúc ngựa khó đạt đến.
Từ góc độ nào đó, giá trị chiến lược tiểu đội "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" tương đương với một viên vũ khí hạt nhân, đáng giá quan phương phá lệ.
Lúc này, Bùi Diệp lại bị cao tầng căn cứ hẹn đàm uống trà.
"Yên tâm đi, không phải chuyện gì xấu."
Đối mặt ánh nhìn chăm chú của đám người, Bùi Diệp thờ ơ phất phất tay.
Hướng Thụy Quân giễu cợt.
"Nghĩ bằng ngón chân cũng biết không phải chuyện xấu, tôi chỉ là lo lắng căn cứ YY cũng muốn 'Đuổi' chúng ta đi..."
Cô không đành lòng hồi tưởng nửa tháng kia làm sao qua được.
Mở mắt chính là gϊếŧ Zombie, ăn uống ngủ nghỉ đều phải giành giật từng giây, nhắm mắt lại liền ngủ chết như heo, bởi vì quá mệt mỏi.
Nếu căn cứ YY cũng muốn "Đuổi" bọn họ đi một căn cứ khác, Hướng Thụy Quân hoài nghi bọn họ muốn ôn lại đoạn hồi ức này.
Vừa nghe đến Bùi Diệp bị cao tầng hẹn đi uống trà, bọn họ liền phản xạ có điều kiện run rẩy.
Liễu Diệp Tiên ấm giọng hỏi, "Vậy là chuyện gì?"
Bùi Diệp trả lời, "Căn cứ hi vọng chúng ta dựa theo trình tự bọn họ chế định thanh lý khu luân hãm."
Đám người lần đầu tiên nghe được loại yêu cầu này.
"Khác nhau ở chỗ nào?"
Tuân Minh Viễn dù sao cũng tham gia quân ngũ, phản ứng nhạy bén.
Hắn nói, "Căn cứ YY cũng dự định thu phục đất mất à?"
Bùi Diệp gật đầu lại lắc đầu, nhưng không cố ý thừa nước đục thả câu treo lòng tò mò của bọn họ, nói, "Anh chỉ đoán đúng một nửa, dành thời gian thu phục đất mất, mở rộng diện tích căn cứ người sống sót là một mặt; Mặt khác là vì khu vực này là kho lương và kho quân giới."
Kho lương?
Kho quân giới?
Nét mặt Hướng Thụy Quân thêm mấy phần nghiêm túc.
"Phụ cận có kho lương và kho quân giới thật, quan phương chắc sẽ ngay lập tức phái binh qua, nhưng bây giờ đã tận thế ba tháng."
Liêm sỉ căn cứ quan phương Hoa Quốc còn có thể tín nhiệm được, Hướng Thụy Quân không cần lo lắng bọn họ ác ý đào hố hố mình.
Không vào khả năng này, đáp án duy nhất thì là ——
"Phụ cận kho lương và kho quân giới có vấn đề?"
Bùi Diệp gật đầu khẳng định suy đoán của Hướng Thụy Quân.
"Căn cứ quan phương lấy lí do tận thế bộc phát không lâu bọn họ liền phái binh đi kho lương và kho quân giới, nhưng chỉ thu về kho lương số 1, 2, 3 và kho quân giới số 2, 3, 4. Kho lương số 4 lớn nhất và kho quân giới số 1 thu về thất bại, bọn họ phái binh ba lần. Lần thứ nhất lái xe đi vào nhưng lại đường cũ trở về, phảng phất như đảo quanh một vòng, lần thứ hai xuất hiện thương vong, nhưng thương vong khá nhỏ, lần thứ ba người phái ra chết dứt, hiện trường không có vết tích đánh nhau, bạch cốt phủ quần áo, tình huống quỷ dị."
Căn cứ YY muốn thu phục đất mất, kho lương có thể hoãn một chút, nhưng kho quân giới số 1 phải tận lực thu về.
Quan trọng nhất chính là ——
Dưới quy tắc tận thế, yêu ma quỷ quái hoành hành.
Trừ căn cứ quốc gia còn có vô số căn cứ tư nhân thành lập, bọn họ có lực lượng vũ trang riêng mình.
Quân giới chiến lược trong kho quân giới số 1 đối với căn cứ quốc gia không phải nhu yếu phẩm, nhưng rơi vào tay căn cứ tư nhân sẽ trở thành tai hoạ ngầm tiềm ẩn.
Cao tầng mặc dù không nói rõ, nhưng Bùi Diệp là người thông minh, lòng cô biết rõ.
Hướng Thụy Quân nghe xong nhíu mày.
"Bạch cốt phủ quần áo? Tình huống này ngược lại làm tôi nghĩ tới côn trùng được đưa đến thành phố