Editor: Đào Tử
______________________
Hướng Thụy Quân phủ chiếc áo khoác lớn của chàng trai cuộn mình tại ghế lái phụ, nổi bật lên thân hình đặc biệt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Đường núi tối đen như ẩn núp dã thú trước kia giờ đèn đuốc sáng trưng.
Trên núi nhiệt độ không khí tương đối thấp, gió đêm cũng lạnh, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng cực ấm.
Chàng trai xa lạ không chỉ cứu cô, còn tốt bụng đưa cô xuống núi, mang cô đi báo cảnh.
Hai người không nói gì, bầu không khí bên trong xe gần như ngưng trệ.
Chàng trai thấy cô từ đầu đến cuối đắm chìm trong thế giới của mình, không nhịn được hỏi một câu.
"Em không sợ anh là người xấu, dễ dàng lên xe người xa lạ như vậy?"
Hướng Thụy Quân ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hồi lâu, tay cô chỉ nắm chặt vạt áo, rủ đầu không nói một câu.
Giọng điệu chàng trai yếu dần.
"Xin lỗi, con người anh không biết ăn nói lắm, anh không có ý trào phúng hoặc dạy bảo em..."
Chàng trai ý thức được câu hỏi của mình không ổn.
Nhưng trời sinh hắn tính trầm mặc, cực ít liên hệ cùng khác phái, chớ nói chi là cô gái nhỏ xinh đẹp yếu ớt thế này, hắn miệng lưỡi vụng về cả buổi cũng không biểu đạt rõ ràng.
"Em không có nghĩ như vậy, chẳng qua em cảm thấy anh chắc hẳn là một người tốt."
Tướng mạo do tâm mà sinh.
Ngũ quan tướng mạo chàng trai cương nghị chính trực, toàn thân lộ ra chính khí lẫm liệt.
Chàng trai lại nói, "Loại chuyện như tướng mạo, không được chuẩn."
"Nhưng em cảm thấy anh rất giống quân nhân... Em, em nhìn thấy anh, em bỗng dưng không sợ nữa."
Chàng trai giữ tay lái, chợt cười nói, "Tốt thôi, anh muốn thu lời lúc nãy, tướng mạo do tâm mà sinh ngẫu nhiên cũng chuẩn, anh đích xác là quân nhân."
Hướng Thụy Quân kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Hai người đi báo cảnh làm ghi chép, Hướng Thụy Quân mới biết được tên chàng trai.
Tuân Minh Viễn.
Tuân Minh Viễn tại sao lại xuất hiện tại ngôi biệt thự kia, cô cũng không rõ ràng, cô chỉ biết đối phương nghỉ ngơi hai ngày liền về quân đội.
Vốn cho rằng sẽ không còn gặp nhau, ai ngờ duyên phận kỳ diệu như vậy đấy.
Cuối cùng, chàng trai không chỉ trở thành bạn trai cô, còn thành chú rể hôn lễ sau khi tốt nghiệp đại học của cô.
"Anh sẽ dùng quãng đời còn lại cho em biết rằng, em gả cho anh là lựa chọn chính xác."
Hướng Thụy Quân hiếm thấy lộ ra ngượng ngùng, gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của anh.
Hai người gặp gia trưởng, chuẩn bị hôn lễ.
Lúc này Hướng Thụy Quân mới biết gia đình Tuân Minh Viễn không tầm thường.
Cô sững sờ.
Kết hôn chú trọng môn đăng hộ đối, cô đây rõ ràng là trèo cao đến không thể cao hơn.
Từ cầu hôn đến kết hôn, cô đều mơ mơ màng màng.
"Phát ngốc cái gì thế?"
Cái mũi bị người véo nhẹ, lấy lại tinh thần mới nghĩ đến bản thân đang mặc áo cưới trắng tinh khôi, ngồi trên giường cưới.
Ngày hôm nay chú rể cực kì anh tuấn cởi mở đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn cô.
Hai gò má cô ửng hồng, da thịt lộ bên ngoài nóng lên, toàn thân mất tự nhiên.
"Hả? Em chẳng qua cảm thấy... Thật giả giống đang nằm mơ..."
"Minh Viễn, anh nói xem em đang nằm mơ sao?"
Cô được cha mẹ bạn bè chúc phúc kết hôn cùng Tuân Minh Viễn?
Chàng trai cười khẽ áp môi cô.
"Anh cũng nghĩ như vậy, tốt đẹp tựa như đang nằm mơ, nhưng lại cảm thấy giấc mộng này còn chưa đủ đẹp."
Hướng Thụy Quân nghe không hiểu, biểu lộ thành thật lộ ra nghi hoặc.
Tuân Minh Viễn ho nhẹ một tiếng.
Hắn trực bạch nói, "Thời gian kết hôn trân quý, vất vả cho em rồi."
Hướng Thụy Quân: "..."
Hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng Hướng Thụy Quân lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đặc biệt là khi cô phát hiện que thử thai xuất hiện hai vạch.
Cô gọi điện thoại cho Tuân Minh Viễn, thanh âm đối phương vui sướng các điện thoại truyền vào tai cô đồng thời cũng thẩm thấu trái tim cô.
"Em rất muốn mau chóng nhìn thấy anh."
Khi cô từ phòng sinh ra nhìn thấy chồng đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ chưa định, chỉ cảm thấy thống khổ vừa sinh dục xong đều được che phủ.
Cô và Tuân Minh Viễn kết hôn hơn sáu mươi năm chưa từng cãi nhau.
Cho đến hai người tóc trắng xoá, lão già còn thỏa mãn thú vui của cô, mỗi sáng sớm theo cô đi nhảy quảng trường.
Một ngày nọ, cô giống như có cảm giác, biết được đại nạn đến gần.
"Nếu đời người là giấc mộng, trong mộng có anh, vậy em tình nguyện cả đời không tỉnh lại."
Cô nói với lão đầu nhà mình như vậy.
Bên giường bệnh vây quanh một đám hiếu tử hiền tôn, bạn đời theo cô đi đến cuối đoạn đường, cô không có tiếc nuối.
Thời khắc hấp hối, cô nghe được bầu trời hư vô tăm tối truyền đến thanh âm xa lạ.
"Cho ngươi một cơ hội nhân sinh khác."
Hướng Thụy Quân lần nữa khôi phục trạng thái tuổi trẻ, trước mắt xuất hiện hai cánh cửa.
Phía sau cánh cửa màu trắng là tràng cảnh cô và chồng tuổi trẻ yêu đương, phía sau cửa màu đen là thế giới hoang vu tĩnh