Edit: Ngọc
----
Chỗ này có chút vắng vẻ, giọng Diệp Thiều Hoa cũng không phải quá lớn, nhưng vẫn truyền vào trong tai người khác một cách rõ ràng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng Diệp Tư Niên.
Ngay cả Diệp Tư Niên cũng vì việc Diệp Thiều Hoa đột nhiên lên tiếng mà kinh ngạc.
Giống như nhiều người, cô ta trực tiếp quay đầu lại, đôi mắt mở to khi nhìn thấy Diệp Thiếu Hoa.
Mặc dù không đúng thời điểm nhưng cô ta vẫn bị gương mặt của người trước mặt làm cho kinh ngạc.
Khi tháo cặp kính nặng trĩu trên sống mũi ra, giống như viên ngọc bụi bặm được phủi sạch, viên ngọc sáng ngời xinh đẹp như bị ngọn lửa quấn lấy, chói mắt đến lạ thường.
Ánh sáng lờ mờ xung quanh chiếu vào khuôn mặt lười biếng nhưng bí ẩn của cô, đôi mắt hơi nheo lại thể hiện vẻ quyết tâm!
Một số người được sinh ra đã rất nổi bật, bất kể họ đứng ở nơi đổ nát như thế nào, bất kể họ đang ở trong hoàn cảnh ra sao, chỉ cần họ đứng ở đó, bạn sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ ai.
Người đàn ông tóc vàng cao lớn bên cạnh Độc Xà nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa cười gằn, trong trí nhớ của hắn chưa từng có ghi chép về Diệp Thiều Hoa, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa khinh thường cùng cảnh giác, "Cô cho rằng cô là ai? Cô có mặt mũi?!" "
Giống như cảm giác được chuyện này rất buồn cười, người bên cạnh Độc Xà đều khinh thường nở nụ cười.
Mà lúc này đám người Diệp Tư Niên cũng kịp phản ứng, "Diệp Thiều Hoa, cô đang làm cái gì đấy? Tại sao phải chọc giận Độc Xà? !"
Cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa, ở một khoảnh khắc, cô ta căn bản cũng không đem nữ nhân trước mắt này và Diệp Thiều Hoa liên hệ với nhau.
Ở trong mắt Diệp Tư Niên, cái đứa em gái tiện nghi này luôn luôn cẩn trọng, được ba mẹ nuông chiều, ở trong nhà ăn bám, kiếm được có 2000 tệ đã được ba mẹ khích lệ như chưa bao giờ nhìn thấy tiền.
Diệp Thiều Hoa khi tháo kính ra, trên người toát ra khí chất, vừa nguy hiểm vừa bí ẩn.
Giống như một bông hồng màu đỏ nở trong đêm đen.
Diệp Thiều Hoa không để ý đến Diệp Tư Niên, đi về phía trước hai bước, kính đen nằm trong lòng bàn tay cô, cùng với đôi tay trắng nõn, làm cho hai màu đen trắng trở nên tương phản rõ ràng hơn.
Cô cũng mặc kệ người đàn ông tóc vàng cao lớn bên cạnh Độc Xà, chỉ nhìn Độc Xà.
"Độc Xà phải không, " Cô thản nhiên xoay kính, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, “Anh nghĩ thế nào về đề xuất của tôi?”
"Thế nào là thế nào, lão đại, nữ nhân này dáng dấp không tệ, đợi tôi bắt cô ta đến đây . . ." Diệp Thiều Hoa mặc kệ nam nhân tóc vàng đàn tức giận, chuẩn bị nhảy vọt ra chỗ cô.
Độc Xà nhìn vào chiếc kính gọng đen mà Diệp Thiều Hoa đang cầm trên tay.
Và cả giọng nói thờ ơ xen chút lười biếng kia nữa.
Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Độc Xà không phải là người giỏi bày mưu tính kế, hắn có thể ẩn núp 5 năm, thì nhất định có kế hoạch để đám người Bạch Huyền Mặc không có năng lực phản kích, hắn có thể báo thù mà không thất bại.
Nhưng trước đó hắn cũng liên lạc qua với Bunche.
Mặc dù 5 năm trước đó, Bunche và mafia hận không thể loại trừ hắn, nhưng năm năm trôi qua rồi.
Vân Nặc áp chế Bunche và mafia quá độc ác.
Bunche và Jim cũng dần dần ý thức được sự thống trị của ba thế lực này đã tiềm ẩn nguy cơ và sẽ sớm bị gia tộc Vân Nặc thống trị.
Mới có thể nói vài lời với Vân Nặc.
Không có sự trợ giúp đáng kể nào, nhưng ở giữa, Bunche đã đề cập đến một người với Độc Xà.
Nhưng có một nhân vật hay xuất hiện trong miệng của các đại lão quốc tế.
Y.
Có rất ít người biết TA là ai, thậm chí còn không biết Y là nam hay là nữ, nhưng không ai dám xem thường năng lực của người này, người chế tạo được vũ khí hủy diệt.
Bunche không quá e ngại về Vân Nặc, nhưng Diệp Thiều Hoa lại khác.
Có thể thấy Y này hóa ra có sức răn đe mạnh mẽ như thế nào.
Bunche nói, nếu như có thể thuyết phục Y gia nhập liên minh sát thủ, chuyện này có thể thành công 100%.
Nếu như không thể . . .
Y là người Trung Quốc, nếu cô ấy không can thiệp những chuyện này, thì tỷ lệ thành công của chuyện này bằng không.
Ngay cả Bunche và Jim đều kiêng kị như vậy, Độc Xà không tiếp tục tự đại như trước kia, thậm chí còn nhờ bunche liên lạc với Y giúp.
Y tựa hồ đối với chuyện này của hắn cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa không có chút nào muốn che giấu thân phận chân thật của mình.
Đêm qua mới liên lạc xong, Độc Xà đối với cái giọng nói này còn có ấn tượng rất sâu, sắc mặt hắn chìm xuống, yên lặng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa: "Là cô?"
Diệp Thiều Hoa cười nhẹ một tiếng, "Ừ."
"Cô không phải ở phe trung lập sao?" Độc Xà nhìn Bạch Huyền Mặc, lại nhìn phía sau lưng Vân Nặc, có chút kiêng kị, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là không cam lòng nói: "Cô không phải mặc kệ chuyện này sao?"
"Anh có phiền hay không?" Diệp Thiều Hoa xoay kính mắt, nguy hiểm nhìn Độc Xà.
Thời điểm cô không kiên nhẫn, trên người luôn luôn mang theo một loại khí tức áp bách.
Độc Xà bị giọng nói của cô làm cho giật nảy mình, "Đương nhiên, sao tôi có thể không cho cô mặt mũi được chứ."
"Lão đại!" Nam nhân tóc vàng không dám tin nhìn về phía Độc Xà,
muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút ý tứ nói đùa, nhưng mà không có, "Sao anh lại sự một đứa con gái...."
"Tranh thủ thời gian xin lỗi Diệp tiểu thư đi. " Độc Xà đá nam nhân tóc vàng một cước, sau đó cười ôn hòa nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Diệp tiểu thư, người của tôi không hiểu chuyện, hắn không cẩn thận mạo phạm cô, hiện tại chúng ta đi thôi, Chúng ta cùng nhau nói chuyện đêm nay . . . Thế nào?"
Diệp Thiều Hoa nhéo nhéo ngón tay, cô nhìn Độc Xà, không lập tức quyết định.
Độc Xà chưa từng cảm thấy khẩn trương như vậy.
Ngón tay hắn xiết chặt, giống như một học sinh chờ giáo viên cho điểm, chờ tối hậu thư của Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa suy nghĩ hai phút đồng hồ, trong ánh mắt chờ mong của Độc Xà, gật đầu: "Được chứ."
"Được!" Nghe được giọng Diệp Thiều Hoa, trên mặt Độc Xà khó nén kích động.
Hắn vung tay lên, trực tiếp mang theo một đám thủ hạ của mình trùng trùng điệp điệp rời đi.
"Chờ chút . . ." Diệp Thiều Hoa nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên mở miệng.
Độc Xà vẻ mặt không dám tin quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Cô muốn đổi ý hả? Tôi nói cho cô biết nhá, đã đáp ứng rồi thì không thể đổi ý đâu, tôi sẽ không chấp nhận, tất cả mọi người biết rõ cô vừa mới đáp ứng rồi . . ."
"Không phải . . ." Diệp Thiều Hoa nhìn Độc Xà, có chút nhức đầu.
Mới hai phút đồng hồ thôi mà, sao thủ lĩnh liên minh sát thủ lại trở thành người như thế này rồi?
Nhìn giống cô dâu nhỏ thế?
"Tôi muốn nói, anh giữ lại cho chúng tôi một chiếc xe, xe ở đây không đủ." Diệp Thiều Hoa vừa rồi thuê xe tới.
"Muốn xe sao, tôi để lại cho cô hai chiếc." Độc Xà thở dài một hơi, để lại hai chiếc xe, lập tức xoay người bỏ chạy, giống như sợ Diệp Thiều Hoa đột nhiên đổi ý.
Phía sau hắn, Diệp Thiều Hoa: ". . ."
Độc Xà đi quá gọn gàng mà linh hoạt.
Diệp Tư Niên và đám người Bạch Huyền Mặc đều chưa kịp phản ứng.
Nhất là Bạch Huyền Mặc.
Hắn trốn 5 năm, năm năm này hắn ở trung lập, người nhà họ Bạch đều không biết thân phận Tuyên Mặc của hắn.
Hiện tại Độc Xà tìm đến, Vân Nặc còn không biết bởi nguyên nhân gì hôn mê bất tỉnh.
Hắn ôm quyết tâm chết, nhưng không ngờ lúc này Diệp Thiều Hoa đứng lên, hắn đứng tại chỗ, nhìn Diệp Thiếu Hoa hơi quay đầu lại có chút chói mắt.
Những người kia vốn cho rằng, chuẩn bị đổ máu.
Thế nhưng trận chiến đổ máu trong tưởng tượng còn chưa diễn ra, cuối cùng Độc Xà chạy đi, như một đứa trẻ con.
Ở đây ai cũng không ngờ, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, chưa tỉnh hồn lại.
Chính vào lúc này, điện thoại di động Diệp Thiều Hoa vang lên, là Diệp Thành gọi điện thoại tới.
Hỏi cô lúc nào về nhà, cô ở chỗ đó an toàn hay không, có cần đi đón hay không?.
Diệp Thiều Hoa nhận điện thoại, chưa kịp đeo kính mắt lên, "Dạ, cha . . . con còn đang ở xưởng á? Con nghĩ là có vấn đề với dây chuyền linh kiện ... Đương nhiên, con đã giải quyết xong rồi… Không được, sáng mai con sẽ về, ngày mai tổng giám đốc cho con nghỉ lễ, dù gì thì cũng làm thêm cả đêm… Được rồi. "
Lúc cô nói chuyện, biểu tình lười biếng như cũ.
Nhưng giọng điệu không giống lúc nãy, giọng nói uể oải có chút trầm mặc.
Cùng với giọng Diệp Tư Niên và Bạch Huyền Mặc trước kia nghe không có bất kỳ khác biệt nào.
Nếu như bọn họ không phải tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ không tin tưởng!
Lúc này cô ở ngay trước một tổ người và Bạch Huyền Mặc, cho họ xem một cảnh diễn xuất đỉnh cao.
Sau khi cúp điện thoại, cô thấy đám người Bạch Huyền Mặc và Diệp Tư Niên vẫn đang nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.
Diệp Thiều Hoa cúp điện thoại, nhìn về phía đám người Diệp Tư Niên, "Còn không đi đi?"
"Sao cô lại quen biết Độc Xà?" Giọng nói không dám tin của Diệp Tư Niên vang lên, "Sao lại để hắn rời đi dễ dàng như vậy??"
Hắn còn nghe lời rời đi như vậy?
Diệp Tư Niên chăm chú nhìn Diệp Thiều Hoa, cô ta lục lọi ký ức, không ra bất kỳ sai lầm nào, Diệp Thiều Hoa, Diệp Thành ba người bọn họ là những người không thể bình thường hơn, sao lại Độc Xà?
Cô ta đã luôn coi thường, thậm chí còn gạt bỏ người đã cứu mọi người bây giờ?