[Quyển 2] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 296


trước sau

Edit: Ngọc

Beta: Oanh

------

Bunche là ai?

Liên minh sát thủ tính là gì?

Người nhà họ Vân thì bọn họ còn biết rõ chứ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong đại sảnh nhà họ Lý ngẩng đầu, sững sờ nhìn Diệp Thiều Hoa.

Lời cô nói không giống đùa.

Nhất là Diệp Thành, hắn nhìn bộ dáng con gái ôm môi cười, tự dưng cảm thấy rất nguy hiểm, không giống như người mà bình thường hắn tiếp xúc.

Thời điểm lão phu nhân nghe nhà họ Vân, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo mà Diệp Thành và Đỗ Mạn đang mặc trên người, lập tức trào phúng: "Liên minh sát thủ gì chứ, cô nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi hả!"

Nói xong bà ta gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp để con trai tới đón Lý Mẫn.

Diệp Thiều Hoa nhận được tin nhắn của Bạch Huyền Mặc: "Đội trưởng Vân hiện tại rất nguy hiểm, bệnh viện quân khu không có bất kỳ biện pháp nào, có thể cơ chế thân thể xảy ra vấn đề."


Nghe thế, Diệp Thiều Hoa híp mắt: "Anh chờ một chút, bên này tôi còn có một chuyện quan trọng cần phải giải quyết, không nên làm gì với Vân Nặc, chờ tôi tới."

Bạch Huyền Mặc ở Bắc Kinh phía xa cúp điện thoại.

Bên cạnh là mấy người với gương mặt sốt ruột, "Thế nào, có biện pháp gì không?"

Bạch Huyền Mặc khẽ lắc đầu: "Hiện tại cô ấy còn có việc khác."

"Thủ trưởng Vân." Viện trưởng bệnh viện quân khu nhìn thủ trưởng Vân uy nghiêm kia, không khỏi mở miệng cười cay đắng: "Xác nhận là virus, nhất định phải mau chóng tìm cách xử lý, bằng không thì, sợ là đội trưởng Vân . . ."

Thủ trưởng Vân nhìn về phía Bạch Huyền Mặc.

Bạch Huyền Mặc mấp máy môi, hắn một mực đều chú ý Vân Nặc, không biết tư liệu của Diệp Thiều Hoa trong vòng một đêm đã truyền tới tất cả các cao tầng: "Thủ trưởng, tin lời tôi, chờ một chút!"


Nếu như cô ấy thực sự là Y!

Cô nhất định sẽ có biện pháp!

Bạch Huyền Mặc không có cách nào, hắn chỉ có thể cược, cược Diệp Thiều Hoa có phải người hắn luôn tìm kiếm lâu nay hay không.

"Được rồi . . ." Viện trưởng bệnh viện quân khu nhìn Bạch Huyền Mặc, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn thở dài, "Trừ phi các người có thể tìm được Barney năm đó, nhưng hắn đã 5 năm chưa từng xuất hiện . . ."

***

Diệp Thiều Hoa cúp máy, một giây sau lại nhận được một cuộc điện thoại, "Là tôi. À, không có việc gì, tôi mang theo người đến thành phố S, cậu biết tôi đưa ba mẹ tôi tới tìm dì của tôi. ”

Bên kia không biết nói những gì, Diệp Thiều Hoa đè mi tâm “Có một chút rắc rối, tôi muốn tự mình giải quyết, nhưng bây giờ lại phải làm phiền rồi. ”

Người đứng đầu quân khu thành phố S. lập tức nói: "Không phiền phức, không phiền phức, đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết ngay cho cô!"


Hắn cúp điện thoại, lập tức thúc giục tài xế, "Đi nhanh một chút, người ở biệt thự kia còn đáng sợ hơn cả Mafia. Nếu cô ta thực sự tự mình giải quyết chuyện này, thành phố S của chúng ta nhất định sẽ tắm máu đấy! Rõ ràng ở Bắc Kinh lâu như vậy mà không có chuyện gì xảy ra mà ở thành phố S chúng ta lại gặp rắc rối như vậy! "

"Những người kia là đồ đần sao!"

Hắn một bên cáu kỉnh, một bên liên lạc với các quan chức cấp cao của Bắc Kinh.

Y à, là người mà các tổ chức trên quốc tế đều muốn đoạt lấy.

Khi biết được thân phận cô, hắn còn muốn Y cung cấp cho bọn họ một lô vũ khí trong quân khu, ở Trung Quốc bấy giờ căn bản rất ít nhân vật cấp bậc lão đại như Vân Nặc.

Mà Nolan, Jim, Bunche những người
này vô luận ở đâu cũng là nhiệm vụ nguy hiểm.

Nhưng đối với đất nước này là những kẻ bất lương vô song.
Hiện tại Trung Quốc vất vả mới xuất hiện một nhân vật như vậy, quân đội cung cấp còn không kịp, ai dám tuỳ tiện đắc tội.Nếu người ta đi đầu quân cho FBI và mafia, bọn họ chắc khóc không ra nước mắt mất!

**

Nhà họ Lý.

Người phụ nữ kia đã gọi người đến.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa trước nhà Lý có tiếng bước chân.

"Bên ngoài tình huống như thế nào?" Người phụ nữ nhíu mày, nhìn về phía lão thái thái.

Lão phu nhân cũng kinh ngạc, người hầu canh cửa bên ngoài đi vào, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, "Bên ngoài ... Một nhóm ..."

Hắn nói chuyện, giống như không thở nổi.

Người phụ nữ lúc này cũng không quản biểu cảm của Diệp Thiều Hoa, vừa nhìn thấy màu sắc quân phục ngoài cửa sổ, lập tức kinh ngạc đứng lên.

Diệp Trinh Trinh thấy được người tới là người của quân đội, vẻ mặt hoàn toàn trắng bệch.
"Sao vậy? Người này rất lợi hại phải không?" Diệp Thành chưa từng thấy cảnh này, hắn thấp giọng hỏi Diệp Trinh Trinh.

Diệp Trinh Trinh giật giật miệng, phát hiện mình cười không nổi, "Đây là thủ trưởng quân khu thành phố S, anh ta có quan hệ với nhà họ Vu. Anh ta ở đây, chúng ta ..."

Diệp Trinh Trinh và Diệp Thành giống nhau, về sau đều vào quân đội.

Người nhà họ Diệp gen rất tốt, khả năng xạ kích của cô cũng vô cùng giỏi.

Cho nên cũng biết thủ trưởng quân đội là ai.

Thật không nghĩ đến, nhà họ Vu thật sự có thể liên lạc với thủ trưởng quân đội.

Mà Diệp Thành càng không cần phải nói, thủ trưởng quân đội . . . Sắc mặt hắn cứng đơ.

Lão phu nhân nhà họ Lý cũng sửng sốt, “Hóa ra là thủ trưởng, anh đến rồi?”

Không phải nói nhà họ Vu chỉ là chi thứ nhà thủ trưởng sao? Sao chuyện nhỏ này lại tự mình đến?
Mà người phụ nữ nhà họ Vu kia thấy người đến là thủ trưởng, vô cùng kinh ngạc, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cô ta cho rằng vị thủ trưởng ngày thường khó gặp bây giờ lại đột nhiên đến đây, vui mừng nói: "Anh, sao anh lại đến đây."

Cô tự mình nghênh tiếp.

Toàn bộ nhà họ Lý không người nào dám nói chuyện, yên tĩnh, im ắng.

Nhưng mà, thủ trưởng quân đội thành phố S căn bản không thèm nhìn cô ta, cũng không thèm nhìn cánh tay cô ta vừa đưa ra, đi thẳng đến chỗ Diệp Thiều Hoa.

"Diệp tiểu thư." Thủ trưởng quân đội cười ôn hòa. "Cô tới nên báo với tôi một tiếng, tôi cho người đến sân bay đón cô, thật là sơ xuất mà."

Diệp Thiều Hoa lấy mắt kiếng xuống, khẽ gật đầu.

Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Thành và Diệp Trinh Trinh cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện