Edit: Ngọc
------
FBI Bunche.
Trên quốc tế ai cũng biết.
Hắn lúc trước đào thoát khỏi một sự cố về súng ống đạn dược, bị tổn thương nghiêm trọng.
Đặc biệt, cổ họng của hắn bị thương, cho lên lúc nói chuyện, giọng chênh lệch rất lớn so với người bình thường.
Dù cho Bạch Huyền Mặc không liên lạc nhiều với Bunche, nhưng cũng đối với giọng của hắn rất quen thuộc.
Dù sao cũng là nhân vật khủng bố cấp bậc quốc tế, tài liệu mà Bạch Huyền Mặc có thể tra đều đã tra.
"Đó là bạn trên mạng của Thiều Hoa " Diệp Thành hôm qua giúp Diệp Thiều Hoa nghe điện thoại, nghe được giọng của bạn Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa không phải học vật lý sao, ở trên mạng tìm được công việc, đây chính là người liên hệ công việc cho con bé."
Lúc nói ra câu này, Diệp Thành rất tự hào, "Hôm qua Thiều Hoa còn chuyển cho hai người bọn chú 2000 tệ."
Đây chính là tiền mà Diệp Thiều Hoa lần thứ nhất kiếm được, mặc dù không nhiều, nhưng Diệp Thành và Đỗ Mạn đều rất cao hứng, trước kia, lầu trên lầu dưới bao nhiêu người đàm tiếu nói Diệp Thiều Hoa cả một đời chỉ có thể dựa vào hai vợ chồng bọn họ.
Lúc này kiếm được tiền, hai người hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ.
Nhìn thấy Bạch Huyền Mặc, cũng không khỏi nói thêm một câu.
Diệp Thiều Hoa vẫn đang nghe điện thoại, "Được, ngày mai gặp."
Thời điểm cúp điện thoại, nghe thấy Diệp Thành đang khoe khoang, từ trước đến giờ Diệp Thiều Hoa chưa từng xấu hổ bây giờ lại xấu hổ.
2000 tệ . . . Đây là số tiền ít nhất mà cô đưa ra.
Thật ra nửa tháng trước cô có làm cho một người bên lĩnh vực thiên văn nhận được số tiền rất lớn, sợ ba mẹ sốc đến đau tim, trước tiên cô chỉ lấy ra 2000 tệ.
Không nghĩ tới chỉ hai nghìn tệ này, Diệp Thành và Đỗ Mạn đều rất kích động.
Diệp Thiều Hoa dùng điện thoại chống đỡ lấy cái trán.
Nghe được Diệp Thành khoe khoang, Diệp Tư Niên lại vô cùng khinh thường.
2000 tệ đã kích động như thế? Nếu biết trong sổ sách cô ta có 20 triệu, một nhà ba người này chắc phát điên điên?
Diệp Tư Niên nghĩ như vậy, chỉ câu môi cười mỉa mai, không đáp lời.
Cô ta không nói qua thân phận của mình cho ba người nhà họ Diệp này.
Sợ hù đến bọn họ.
Cô ta đã nghĩ đến việc dọn ra khỏi đây, sau này hành động của cô ta sẽ càng ngày càng quái đản, nhất định không thể ở lại nhà họ Diệp.
Mà Bạch Huyền Mặc nghe lời nói của Diệp Thành, và cuộc đối thoại của Diệp Thiều Hoa và người kia.
Sự chấn động và kinh ngạc trên mặt lập tức biến mất.
Bunche là người nào?
Hắn muốn gặp đều không nhất định có thể gặp!
Diệp Thiều Hoa có thể tùy tiện gặp mặt như vậy sao?
Vừa rồi nghĩ đến việc lúc trước lôi kéo Diệp Thiều Hoa, Bạch Huyền Mặc cảm thấy mình có thể phát điên rồi.
Ba người nhà họ Diệp đã trở lại rồi, lúc này nói chuyện ở nhà họ Diệp đã không còn thích hợp nữa.
"Ba, con đã được Quân khu nhà họ Vân thông báo rồi," Diệp Tư Niên bình tĩnh liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Phát hiện đối phương sắc mặt gần như không có biến hóa, Diệp Tư Niên không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cũng đúng, khu vực quân sự không mở cửa cho người bình thường, làm sao Diệp Thiều Hoa có thể biết được khu vực quân sự nhà họ Vân đại diện cho cái gì?
Diệp Thành nghe được quân đội nhà họ Vân, cũng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới nhìn hướng Diệp Tư Niên, "Con vào quân khu nhà họ Vân."
Mặc dù kinh ngạc chuyện Diệp Tư Niên vậy mà có thể đi vào quân khu, nhưng tin tức này cũng quá đột nhiên, Diệp Tư Niên còn nói sau này sẽ không về nhà nữa.
Diệp Thành và Đỗ Mạn rất miễn cưỡng để con gái lớn của họ đến khu vực quân sự, dù sao thì thủ đô không đủ an toàn, một số cuộc tập trận và nhiệm vụ thực tế đều phải dùng súng
Quân khu nhà họ Vân có chế độ tuyển quân nghiêm ngặt nhất.
Có thể đi vào khu vực quân sự này đã thể hiện một mức độ thực lực nhất định.
Diệp Tư Niên thưởng thức biểu lộ chấn động, kinh ngạc của Diệp Thành, sau đó nhìn bộ dạng ngốc nghếch thờ ơ của Diệp Thiều Hoa, không khỏi lắc đầu.
Sau đó cùng Bạch Huyền Mặc đến nhà họ Bạch.
"Tư Niên, mau ăn cái này, nhìn cháu gầy như vậy." Bạch phu nhân trước kia cũng là người làm về văn nghệ, nhìn Diệp Tư Niên vô cùng yêu thích.
Bạch tướng quân chỉ nhìn Bạch Huyền Mặc, "Sao con không đưa Bạch lão đệ và Thiều Hoa cũng mời đi cùng, hai người bọn họ còn chưa có tới nhà họ Bạch."
Nghe được câu này, Bạch Huyền Mặc chỉ buông đũa xuống, nở nụ cười, "Có cơ hội con sẽ mời."
Nhưng trên thực tế, hắn không có ý muốn mời Diệp Thiều Hoa và những người khác.
Hắn luôn tập trung vào công việc buôn bán vũ khí của mình, nhưng hiện tại hắn đã dần phát hiện ra sự khác biệt của Diệp Tư Niên, so với việc đối phương có kỹ năng do thám, kỹ năng chiến đấu cũng giống như đã được rèn luyện qua.
Thậm chí còn nhận biết một chút về các nhân vật bí ẩn.
Ngoại trừ việc lực lượng còn chưa đủ, là người kế tục của đặc công, Bạch Huyền Mặc rất thưởng thức Diệp Tư Niên.
Lúc đầu hắn cảm thấy mình đã nhìn nhầm người, so với Diệp Thiều Hoa, Diệp Tư Niên, người sẵn sàng chịu đựng được gian khổ và có tài năng, giống như một người lính hơn.
Hai người ăn xong đi lên lầu bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tiếp.
Bạch tướng quân cũng không xoắn xuýt việc Diệp Thiều Hoa và Diệp Thành vì sao không tới nữa.
Hắn biết rõ hiện tại Bạch Huyền Mặc đang điều tra một bản án vô cùng trọng yếu..
"Tôi nói này, trước mặt con trai ông đừng nhắc đến tên của em gái Tư Niên nữa, " Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Bạch tướng quân, "Cái con bé tên Diệp Thiều Hoa kia tôi đã để người ta đi nghe ngóng qua, nghe nói ở nhà hết ăn lại nằm, dạng con dâu như thế này tôi cũng không dám muốn."
Bạch Huyền Mặc cưới vợ, không phải cưới tổ tông.
"Ông
xem Tư Niên tốt bao nhiêu, " Bạch phu nhân nhớ tới Diệp Tư Niên, không nhịn được tán thưởng, "Hôm nay tôi đi quân đội một chuyến, ông biết vị Vân lão thủ trưởng kia không, hắn khen Tư Niên là mầm mống tốt, nếu có cơ hội, còn có thể vào tổ trong truyền thuyết đấy, bạn cũ của ông thật biết sinh con gái.
"Thôi, bà nói người ta làm gì?" Bạch tướng quân bất mãn liếc nhìn bà ta một cái, "Hai ngày nữa tôi nghỉ ngơi, mời Thiều Hoa và Diệp lão đệ tới uống rượu, Thiều Hoa là một cái tay súng thiện xạ đấy."
Những ngày này Bạch Huyền Mặc mang Diệp Tư Niên đi qua quân đội Bắc Kinh.
Cũng chính bởi vì được thủ trưởng Vân tán dương, Bạch phu nhân đối với Diệp Tư Niên mới càng thêm hài lòng.
Bạch tướng quân đương nhiên cùng biết, Bạch Huyền Mặc mặc dù cũng là quân nhân, nhưng thân phận của hắn là bí mật, Bạch tướng quân biết rõ hắn là một thành viên của tổ hành động đặc biệt, cụ thể Bạch Huyền Mặc làm cái gì, cũng là cơ mật, nhà họ Bạch bọn họ đều không rõ lắm.
Nhưng Bạch tướng quân lại biết một chút.
Lão đại tổ đặc biệt, Vân Nặc.
Anh làm việc với những người đứng sau ba tổ chức FBI và Mafia để duy trì sự cân bằng quốc tế.
Không ai biết hai tổ chức đó là gì
FBI thì không nói, Mafia gần như là nhóm người khôn ngoan nhất trên thế giới.
Bạch Huyền Mặc có thể đi vào tổ của Vân Nặc, Bạch tướng quân rất lấy làm tự hào.
***
"Nói cho tôi biết, cô không phải là Y." Quán ba Dạ Sắc, một đôi mắt màu xanh lam thâm thúy, người trước mặt gần như không lộ ra vẻ kinh ngạc nào.
Diệp Thiều Hoa tháo chiếc kính gọng đen trên sống mũi xuống, để lộ đôi mắt kia.
Cô nhìn Bunche bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh sáng mờ ảo không thể che giấu được sự kiên cường trong mắt cô, cũng không thể che giấu được khuôn mặt thanh tú gần như yêu dị của cô, "Nhìn đi." Sau đó cô tiện tay ném một tờ giấy lên bàn.
Giọng nói có một sự lười nhác không phù hợp với gương mặt.
Bunche xem xét, là một bản thiết kế rất hoàn mỹ.
Bunche lại không vội, Diệp Thiều Hoa gương mặt xác thực quá lừa tình, có lẽ bởi vì tuổi không đủ lớn.
Hắn cũng nhìn thấy đôi bàn tay gần như không có vết chai của cô, giống như một con cừu vô hại.
"Cô không sợ tôi lấy tờ giấy này sau đó bắt cô?" Lúc nói đến đây, Bunche cảm thấy hết sức hay ho, "Dù sao cô buôn bán bức ảnh chế tác vũ khí uy lực hết sức lớn . . ."
Diệp Thiều Hoa trực tiếp lấy ra một cái súng rất tinh xảo, chỉ vào trán hắn, "Cha mẹ tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm, anh, nói chuyện cẩn thận."
Bunche nhìn thấy cái súng này, vô ý thức sờ bên hông.
Cảm thấy không khỏi rung động.
Cô lấy đi lúc nào?
"Tôi dám đơn độc tìm anh, tự nhiên có thể toàn thây trở về, " Diệp Thiều Hoa nhìn hắn đàng hoàng, mới đưa súng ném tới trên tay hắn, "Nhanh lên, tôi rất gấp."
Bunche che đậy sự chấn kinh của mình.
Hắn có thể ở lại FBI, thực lực chắc chắn không phải thuộc dạng tầm thường.
Mặc dù như vậy, hắn vẫn bị Diệp Thiều Hoa làm kinh động.
Có thể nhân lúc hắn không biết lấy súng, dựa vào cái này, Vân Nặc mà hắn căm ghét cũng làm không được?
"Cô có hứng thú tham gia FBI của chúng tôi hay không . . ."
"Không, không nguyện ý, tôi rất bận, trả tiền." Diệp Thiều Hoa không kiên nhẫn đưa tay gõ bàn một cái.
008 ở không gian hệ thống: [ . . . ]
Nhận lấy thẻ đối phương đưa qua, Diệp Thiều Hoa đứng lên, cần kính đen một lần nữa đeo lên, che khuất gương mặt lệ khí bức người kia, lại thu liễm khí tức, mới chậm rãi thấp mắt, đi đến hướng cửa quán bar.
Không ngẩng đầu, chỉ gửi tin nhắn cho Diệp Thành, nói cô đi mua xì dầu, lát nữa trở về.
008 đưa cho cô một chai xì dầu từ không gian hệ thống, đồng thời phỉ báng:
Cứ lừa dối cha mẹ như thế này, lương tâm của cô không đau sao?
Mà lúc này, cửa ra vào, một nhóm nam nam nữ nữ thái độ tự phụ bước vào.
Cô gái đi ở chính giữa nhìn thấy bóng lưng Diệp Thiều Hoa, bỗng nhiên có chút nghiền ngẫm mở miệng: "Lâm Hoa, Tô Tuyết, hai người nhìn xem, đó có phải Diệp Thiều Hoa hay không."
Lâm Hoa, người yêu cũ của nguyên chủ.
Đối tượng của hắn, con gái Tổng Giám đốc công ty hắn làm, Tô Tuyết