Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Không gian rung chuyển, toàn bộ mặt đất đều bị kim quang kia nhấc lên, bụi mù tràn ngập, đá vụn văng khắp nơi.
Trận pháp đứng ở phía trên Thần Hành Cung bắt đầu sụp đổ, dòng khí nóng rực như sóng biển thổi quét toàn bộ Thần Các.
Mà đi cùng với dòng khí nóng rực là vô số kim quang ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén.
Người vây xem bị biến hóa đột ngột này cả kinh chạy toán loạn.
Kim quang đi qua giữa bọ họ, đương nhiên có ngộ thương, mùi máu tươi lập tức lan tràn toàn bộ Thần Các.
Vu Hoan đứng ở trung tâm vùng gió bão, tóc dài được dòng khí phất bay bay trong gió, vạt áo tung bay, kim quang quanh quẩn xung quanh nàng, nhưng nàng lại bất động như núi.
Một ít đá vụn nho nhỏ văng đến nàng, sau khi đụng vào những kim quang kia nháy mắt hóa thành bột mịn.
Ánh mắt thanh lãnh của Vu Hoan xuyên qua đá loạn, ở trong mảnh sụp đổ chuẩn xác tìm thấy một bóng người.
Bóng người kia rất không ổn định, kim quang thổi qua người hắn, hắn cũng bị run lắc dữ dội.
Nói là bóng người, chi bằng nói là một đám sương mù.
Chỉ có hình dạng con người, còn mặt mũi ở trong sương mù như ẩn như hiện.
Đó là một gương mặt cực kỳ âm nhu*, có chút nữ tính, nhưng kém duyên dáng và mềm mại của nữ nhân nên có.
(Âm nhu (阴柔) : Âm (阴): âm u, đen tối, thâm độc, nham hiểm. Nhu (柔): mềm mại, mềm yếu, yếu đuối, dịu dàng.)
Có lẽ Ngọc Ninh đã vứt bỏ thân thể của Sở Vân Cẩm, dù sao Sở Vân Cẩm cũng chỉ là nữ tử có chút thiên phú, không chịu nổi linh hồn của Ngọc Ninh.
Vu Hoan nhẹ điểm mũi chân, lao về phía bóng người kia, Thiên Khuyết Kiếm ở phía sau nàng kéo thành tàn ảnh màu vàng thật dài.
Nháy mắt tiếp cận với bóng người kia, trong mắt nàng xuất hiện băng hàn, Thiên Khuyết Kiếm không hề dừng lại trực tiếp chém xuống bóng người kia.
"Thanh Dương Vu Hoan." Bóng người phát ra một tiếng gọi bén nhọn.
Thiên Khuyết Kiếm ngừng ở đỉnh đầu bóng người kia như bị bàn tay to lớn vô hình nắm lấy, làm nàng không thể động đậy.
"Ngọc Ninh, ngươi còn nhớ rõ ta, thật là tốt." Vu Hoan cong cong môi.
Nàng rút Thiên Khuyết Kiếm về, cả người bay lên vọt đến phía sau Ngọc Ninh, lại lần nữa chém xuống.
Lần này Ngọc Ninh chạy rất nhanh, sương mù có chút không theo kịp tốc độ của hắn, ở trong không khí hình thành một đám sương mù, sau đó mới chậm rãi ngưng tụ ở xung quanh hắn.
"Thanh Dương Vu Hoan, ngươi biết Tư Hoàng đang làm gì không?" Mặt mày âm nhu của Ngọc Ninh như ẩn như hiện trong sương mù, lại rất dữ tợn.
"Tư Hoàng đang làm cái gì, liên quan gì đến ngươi." Vu Hoan cười lạnh, lại lần nữa chém về phía Ngọc Ninh.
Ngọc Ninh như không muốn đối chiến với Vu Hoan, chỉ lo né tránh.
"Thanh Dương Vu Hoan, chuyện năm đó là ta sai, nhưng đó đều là bởi vì Thanh Dương Mộ. Ngươi muốn trách chỉ có thể trách hắn, trách hắn sinh ra ở Thanh Dương gia ngươi." Giọng của Ngọc Ninh rất bén nhọn, như là vũ khí sắc bén xẹt qua kim loại.
Vu Hoan thả người nhảy lên, Thiên Khuyết Kiếm lấy một độ cung quỷ dị chém về phía Ngọc Ninh.
Ngọc Ninh né tránh không kịp, sương mù bên ngoài bị chém tan một ít.
Trên mặt âm nhu của Ngọc Ninh trở nên dữ tợn, độ nóng xung quanh chợt tăng cao, ngọn lửa tự nhiên xuất hiện từ trống rỗng, vô số ngọn lửa vây quanh đến Vu Hoan.
Vu Hoan nhìn ngọn lửa đó, trái tim theo đó mà đập loạn lên.
Chính là ngọn lửa này...
Đốt cháy toàn thân trên dưới nàng, không phải thiêu đốt thân thể của nàng, mà là linh hồn của nàng.
Cái loại linh hồn bị bỏng cháy đau đớn, còn đáng sợ hơn so với ngọn lửa trong địa ngục.
Lúc này lại nhìn thấy một lần nữa, lòng hủy diệt Ngọc Ninh của Vu Hoan càng thêm nồng đậm.
Ngọc Ninh cũng không đáp lời Vu Hoan, chuyên tâm đối chiến.
Tuy hồn phách hiện tại của hắn không đồng đều, nhưng hắn là Ngọc Ninh, là đồ đệ của Sáng Thế Thần, làm sao ngay cả một át chủ bài cũng không có được?
Hai người đánh từ mặt đất tới không trung, toàn bộ Thần Hành Cung bị hủy thành phế tích, đệ tử Thần Các sôi nổi thối lui ra bên ngoài.
Dù vậy, vẫn có lưỡi kiếm từ hư vô ở trên không trung rơi xuống, giống như tia chớp bổ mặt đất hoàn toàn thay đổi, một ít người có vận may kém càng sẽ bị lưỡi kiếm chém trực tiếp mất mạng.
Cường giả chiến đấu, sẽ dẫn phát dị tượng trời đất.
Bây giờ ở trên không trung, ở phía trên hồng quang dày đặc mây đen, hình như có lôi điện rơi xuống, lại bị hồng quang kia cản lại, vô thanh vô tức.
Láng giềng gần Nguyệt Hoa Thành, đương nhiên nhìn thấy một màn động tĩnh kia, tầng cao nhất của Tiên Linh Tháp, Bách Lý Vu Hoan đứng ở trước cửa sổ duy nhất nhìn nhìn nơi phương xa xa kia.
Toàn bộ Tiên Linh Tháp, chỉ có ở đây có cửa sổ, vừa lúc đối xứng ở một phương trời đất kia, như là sớm đoán chắc được sẽ xảy ra động tĩnh như thế.
Phía sau nàng ta đứng một bóng người, an tĩnh nhìn động tĩnh phía đó.
"Nhớ kỹ ngươi nên làm gì không?" Giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau nàng ta.
Cả người Bách Lý Vu Hoan cứng đờ, trong mắt có sợ hãi.
"Thật sự chỉ có thể như vậy sao?"
"Đúng." Không có lời nói dư thừa nào, lạnh lạnh nhạt nhạt nói ra một chữ, lại thoáng như đánh nhốt Bách Lý Vu Hoan vào vực sâu không đáy.
"Vì sao lại là ta?" Bách Lý Vu Hoan xoay người, cảm xúc cũng sắp hỏng rồi, khàn cả giọng chất vấn.
"Bởi vì ngươi là Thần thể." Giọng nói kia vẫn trầm ổn trong trẻo như cũ, không có bởi vì sự chấn vấn của Bách Lý Vu Hoan mà
"Bởi vì ta là Thần thể... ta là Thần thể thì có gì sai, ta là Thần thể thì phải chịu đựng nhiều như vậy sao?" Khuôn mặt Bách Lý Vu Hoan dữ tợn: "Ta tình nguyện ta không phải là Thần thể gì hết, ta chỉ muốn là con của một gia đình bình thường thôi."
Người nọ hơi hơi ngước mắt, ngón tay như bạch ngọc xoa nhẹ vầng trán của Bách Lý Vu Hoan, theo đường nét của gương mặt từ từ trượt xuống dưới.
Bách Lý Vu Hoan đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay hắn, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: "Ngươi nhất định có cách khác đúng không? Ngươi lợi hại như vậy, ngươi nhất định có cách khác..."
Nàng ta nắm rất chặt, nhưng người nọ vẫn phong khinh vân đạm mà rút tay mình ra.
"Số phận không thể nghịch, đi hoàn thành sứ mệnh của ngươi thôi."
Góc áo màu trắng xẹt qua không khí, Bách Lý Vu Hoan duỗi tay muốn bắt lấy, nhưng nàng ta lại bắt lấy khoảng không, trơ mắt nhìn bóng người kia biến mất ở trước mặt nàng ta.
Hai chân Bách Lý Vu Hoan mềm nhũn, thần sắc dại ra ngã ngồi trên đất, thật lâu sau nàng ta lấy tay che mặt, nước mắt không tiếng động chảy dài xuống, từ những khe hở trên ngón tay của nàng ta thẩm thấu ra ngoài.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thẳng đến bên kia truyền đến tiếng sấm vang vọng trời đất, Bách Lý Vu Hoan mới đứng lên, đôi mắt ngân ngấn nước trông ra cửa sổ.
Hồng quang cũng không che dấu được những tia sét đó, dày đặt như hạt mưa, thanh thế mênh mông cuồn cuộn nện một mảnh trời đất bên kia, toàn bộ mảnh đất bên kia đều theo đó mà rung lắc.
Bách Lý Vu Hoan cứ nhìn như vậy, một màn trong mắt kia, giống như pháo hoa vô thanh vô tức nở rộ trong mắt nàng ta.
____
Vu Hoan không dự đoán được lôi điện đột nhiên tới này, hiện tại nàng không phải là người, mà là quỷ tu cho nên đối với sức mạnh của lôi điện, có chút kiêng kị.
Nàng bị bắt rời khỏi phạm vi Thần Hành Cung có lôi điện dày đặc kia.
Trước khi lui ra ngoài, Vu Hoan cho Ngọc Ninh một đòn trí mạng, thuận đường còn đạp hắn một chân, vừa lúc đá hắn đến phía dưới lôi điện.
Ánh sáng tím lập lòe mà qua, Vu Hoan tận mắt nhìn thấy Ngọc Ninh bị sét đánh trúng, nhưng kết quả lại không như ý người.
Sương mù trên người Ngọc Ninh cũng chỉ tan đi vài phần, những lôi điện đó không tạo thành tính chất thương tổn thật chất gì cho hắn cả.
Vu Hoan cách lôi điện thật xa, xa xa nhìn Ngọc Ninh tung bay trong lôi điện.
Vu Hoan nheo nheo mắt, siết chặt Thiên Khuyết Kiếm, làm bộ muốn đi vào bên trong.
Nhưng giây tiếp theo, tay nàng bị người ta túm chặt, cảnh sắc trước mặt xoay tròn một trận, như ánh sáng lập lòe.
Xa xa nhìn thấy hình bóng quen thuộc chậm rãi hội tụ trong mắt nàng.