(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

[Ngoại truyện] Hỉ phục như lửa đã hứa với nàng (III)


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


"Đó là giao dịch của ngươi, dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi." Vu Hoan nhìn Thanh Tiêu, thần sắc nhàn nhạt.


Thanh Tiêu chần chờ: "Nói chuyện riêng đi."


Vu Hoan nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, sau khi Dung Chiêu gật đầu, nàng mới vào phòng cùng với Thanh Tiêu.


"Ngay cả hôn lễ Tư Hoàng cũng chuẩn bị tốt cho Tiểu Hoan Hoan, đúng là chân ái!" Linh La đứng ở bên cạnh Dung Chiêu, có chút vui sướng khi người gặp họa cười cười.


Dung Chiêu mắt lạnh liếc qua, Linh La run rẩy, quyết đoán che miệng lui đến góc không nói nữa.


Chỉ biết nhân lúc Tiểu Hoan Hoan không ở là khi dễ người ta, hừ!


Dung Chiêu nhìn một màn lửa đỏ bên ngoài kia, càng nhìn càng chướng mắt.


Hôn lễ của Hoan Hoan, không cần người khác nhúng chàm.


Thanh Tiêu cùng Vu Hoan ở bên trong nói chuyện thời gian rất lâu, thời điểm ra tới, trên mặt Thanh Tiêu rõ ràng nhiều thêm một tia nhẹ nhàng, thấy vậy có lẽ Vu Hoan đồng ý rồi.


"Hôn lễ không cần ngươi chuẩn bị, Dung Chiêu nhà bọn ta sẽ chuẩn bị." Một câu của Vu Hoan lập tức khiến cho sự buồn bực của Dung Chiêu tan biến.


"Đó chỉ là của hồi môn, Tư Hoàng nói, thân là người nhà mẹ đẻ của ngươi, làm sao có thể không chuẩn bị cho con gái nhà mình của hồi môn phong phú được. Sính lễ cùng hôn lễ, đương nhiên là do vị này nhà ngươi đi chuẩn bị."


Vu Hoan: "..." Vừa rồi là ai nói là tới chuẩn bị hôn lễ?


Sao vừa mới chớp mắt đã biến thành của hồi môn rồi?


Thanh Tiêu bỏ những thứ đó lại, rất nhanh đã rời đi, Vu Hoan nhìn những rương đầy đất kia, rất là bất đắc dĩ.


Dung Chiêu ôm đầu vai nàng: "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng."


___


Dung Chiêu vì chuẩn bị hôn lễ, ban ngày cơ bản đều không nhìn thấy bóng dáng, buổi tối có đôi khi Vu Hoan phải đợi thật lâu hắn mới trở về.


Lúc sau lại đến Linh La có đôi khi đều không nhìn thấy người đâu cả, một mình nàng nhàm chán lại không ai quản nàng, vì thế ra bên ngoài đi dạo.


Vu Hoan đúng là kẻ gây họa, đến chỗ nào chỗ đó lập tức có sự cố phát sinh nguy hiểm.


Nàng cũng chỉ là uống chén trà ăn miếng điểm tâm, một bàn bên cạnh đột nhiên cãi nhau, cãi nhau thì cãi nhau đi, còn muốn động thủ.


Được, động thủ thì động thủ, coi như xem diễn, nhưng lúc sau trực tiếp lan đến gần Vu Hoan.


Vu Hoan làm gì còn ngồi yên được nữa, uy áp vung ra ngoài, toàn bộ người ở quán trà lâu đều quỳ rạp hết.


Hai người quỳ gối ở giữa kinh hồn tán đảm nhìn thiếu nữ ngồi cách bọn họ không xa kia, toàn bộ quán trà lâu đều bị xáo trộn lộn xộn, nhưng chỉ có nơi đó sạch sẽ đến độ ngay cả tro bụi cũng không có.


Mà thiếu nữ ngồi ở chỗ kia, động tác ưu nhã uống trà, dáng vẻ đạm nhiên, rõ ràng là hình ảnh cảnh đẹp ý vui, cố tình dừng ở trong mắt bọn họ lại giống như ác ma đáng sợ dưới địa ngục.


Vu Hoan bỏ chén trà xuống, tà mị liếc nhìn hai người nọ một cái: "Đánh nhau không cần phải phá hư, ngươi chọc ta một chút, ta chọc ngươi một chút, chờ ngươi giết đối phương thì về nhà rau kim châm cũng lạnh ngắt rồi. Vừa rồi sơ hở của hắn lớn như vậy, ngươi lại chỉ lo cãi nhau với hắn, có thời gian rảnh thế còn không bằng chém một đao qua luôn thì hắn đã sớm nằm trên mặt đất rồi, làm gì còn có mặt mũi nhảy nhót ở trước mặt ngươi nữa."


Mọi người: "..."


Đây là đang dạy bọn họ đánh nhau không cần nói nhiều?


"Cho nên nói, khi có thể động thủ thì đừng động mồm, vai ác chết do nói nhiều, câu này cũng không phải không có đạo lý."


Vu Hoan đứng dậy, mọi người lúc này mới phát hiện, vậy mà nàng có thai, nhìn qua cũng khoảng sáu bảy tháng, có lẽ sắp sinh rồi...


Nhưng một thai phụ như vậy, lại làm cho bọn họ quỳ rạp tập thể!


Điều này nói ra ngoài thì mất mặt bao nhiêu!


"Xin hỏi tôn tính đại danh của phu nhân?" Một người đánh nhau thật cẩn thận nhìn nữ tử đã đi đến cánh cửa.


Vu Hoan đỡ khung cửa, hơi hơi quay đầu lại, môi đỏ khẽ mở: "Vu Hoan, Thanh Dương Vu Hoan."


Ầm...


Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, một đống máu thịt mơ hồ.


Thanh Dương Vu Hoan, Tà Thần Thanh Dương Vu Hoan.


Thì ra tin đồn là sự thật, Tà Thần thật sự ở cái thành nhỏ này!


Có người không thích nàng, đương nhiên cũng có người thích nàng, lại còn có không ít.


Từ đây, trong thành nhỏ thỉnh thoảng có người tổ đội xoát phố, ý đồ muốn gặp thần tượng Tà Thần của bọn họ.


Đừng nói, thật là có người gặp được nàng vài lần, hơn nữa thời điểm mỗi lần xuất hiện đều dính đến việc đánh giết đổ máu, sau đó Tà Thần giáo dục một phen rồi mới nghênh ngang rời đi.


Thường xuyên qua lại, mọi người cũng thăm dò được điều kiện tất yếu để nàng xuất hiện.


Chuyện có liên quan đến đánh giết đổ máu.


Vì thế vốn là trấn nhỏ an bình, bỗng nhiên trở nên bạo lực không ít, là loại một lời không hợp là phải vung tay đánh nhau.


Sau đó bọn họ phát hiện, biện pháp này không chính xác, bởi vì ngoại trừ lúc trước trùng hợp vài lần, sau này bọn họ không gặp được nữa.


Ngược lại, nàng bắt đầu xuất hiện ở bên cạnh một ít đứa trẻ con, chẳng những dạy dỗ chúng nó tu luyện, còn sẽ đưa tặng quà.


Tà Thần tặng quà sao có thể kém được, không phải đan dược cực phẩm thì cũng là Tiên Khí.


Mọi người suy đoán, có lẽ là Tà Thần có con, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối

về?


Vì thế, thành nhỏ lại quát lên một trận phong ba sinh con, hận không thể không cần mang thai mười tháng, trực tiếp sinh ra đến năm sáu tuổi luôn, không cần lãng phí cơ hội ngẫu nhiên gặp được Tà Thần.


Sau khi Dung Chiêu bận xong, thì phát hiện trước cửa nhà mình không ít cái đuôi, đẩy cửa đi vào, thấy bên người Vu Hoan ngồi một đứa nhỏ trắng nõn, mặc y phục...


Thấy thế nào cũng giống như là y phục của hắn thu nhỏ lại như vậy?


Nghe thấy âm thanh, đứa nhỏ kia như đã chịu kinh hách, đột nhiên đứng lên, rụt đến phía sau Vu Hoan.


"Về rồi à." Vu Hoan hơi hơi ngẩng đầu, cho Dung Chiêu một nụ cười sáng lạn.


"Đứa nhỏ ở đâu ra thế này?" Dung Chiêu đóng cửa lại, đi đến trước mặt Vu Hoan: "Không phải ta đã nói, ta không ở không thể cho người xa lạ tiến vào sao?"


"Nhặt á." Vu Hoan vô tội chớp chớp mắt: "Căn cốt của nó rất không tồi, ta đã thu nó làm đồ đệ."


Dung Chiêu: "..."


Hắn vẫn luôn biết Vu Hoan thích tiếp xúc với những người có tâm tư thuần tịnh, nhưng mà đứa nhỏ này...


Hắn cứ có cảm giác có chút không ổn.


Ước chừng là trên giới tính không ổn.


"Đến đây, gọi sư công đi." Vu Hoan lôi kéo đứa nhỏ kia đến trước mặt.


Đứa nhỏ sợ hãi nhìn hai mắt Dung Chiêu, cả người cực lực muốn trốn ra sau lưng Vu Hoan, yếu ớt gọi một tiếng: "Sư công."


Dung Chiêu thở dài, đồ đệ tiện nghi này khẳng định không được ném, chỉ có thể ngóng trông nó nhanh chóng tự học thành tài cút khỏi sư môn.


"Ừ." Dung Chiêu nghiêm túc gật gật đầu: "Linh La trở về dẫn nó đi mua vài bộ đồ đi."


Mặc y phục của hắn, cứ cảm thấy thật vi diệu.


Lúc Linh La trở về, nhìn thấy trong viện đột nhiên nhiều thêm một đứa nhỏ, sắc mặt lập tức suy sụp xuống.


Đi thẳng đến phòng Vu Hoan, hu hu lên án Vu Hoan máu lạnh vô tình, qua cầu rút ván, blah blah...


Tóm lại chính là một câu, nàng không thích đứa nhỏ tranh sủng với nàng kia.


Dung Chiêu lần đầu tiên nhìn Linh La thuận mắt như vậy.


Tốt xấu gì Linh La cũng là nữ!


Vu Hoan tỏ vẻ thật bất đắc dĩ, thu cũng đã thu, nàng đường đường là Tà Thần, cũng không đến mức lật lọng được đúng không?


Linh La không có cách nào, hậm hực ra khỏi phòng, nhìn thấy đứa nhỏ đứng ở trong sân, vẻ mặt sợ hãi lại không dám lộn xộn, nàng lại có chút mềm lòng.


Nàng đi vài bước đến trước mặt đứa nhỏ, xụ mặt nói: "Đi thôi."


Nói, thô lỗ dắt đứa nhỏ đi, lôi kéo nó đi ra ngoài.


Bề ngoài Linh La nhìn qua cũng chỉ có năm sáu tuổi, nhưng nàng cao hơn đứa nhỏ một ít, cho nên đứa nhỏ theo ở phía sau thất tha thất thểu, có chút chật vật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện