Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thực lực của Vu Hoan và Dịch gia làm những người đó lập tức thu hồi hành quân, xám xịt rời đi.
Trước không nói Dịch gia, chỉ cần Bách Lý Vu Hoan, đều không phải bọn họ có thể đối phó.
"Cám ơn mọi người." Giang Vong Ưu hồng hồng mắt, nàng thật sự sợ bản thân không chống đỡ được.
"Không có gì, cha ta nói, đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, chẳng qua là ta không ưa những người đó thôi." Dịch Quân xua xua tay.
Trong lòng Giang Vong Ưu sửng sốt, trước kia là nàng hiểu lầm người của Dịch gia.
Dịch Quân rất nhanh đã dời lực chú ý, thật cẩn thận hỏi Vu Hoan: "Cái kia... Linh La còn ở sao?"
"Làm gì?" Ngữ khí của Vu Hoan không tốt, chứng minh tâm trạng hiện giờ không tốt.
"Ta..." Dịch Quân đột nhiên khẩn trương, gương mặt nóng lên: "Ta muốn gặp nàng."
"Ngươi yêu trẻ con à?" Vu Hoan liếc xéo Dịch Quân.
Dịch Quân: "..."
Hắn đã từng thấy bộ dáng thiếu nữ của Linh La, hắn mới không phải yêu trẻ con.
Cuối cùng Dịch Quân cũng như nguyện gặp được Linh La, hai người thần thần bí bí trốn đến một góc nói một trận.
Chờ sau khi Dịch Quân rời đi, Vu Hoan không biết từ đâu chui ra, một phen đè đầu Linh La, giọng nói có chút lạnh: "Hắn không xứng với ngươi."
Linh La: "..."
Cái gì với cái gì, nàng lại không thích hắn.
Linh La ôm chặt cánh tay Vu Hoan, nhẹ nhàng lắc: "Tiểu Hoan Hoan, ta mới không thèm thích hắn, ta thích ngươi."
Vu Hoan cúi đầu nhìn về phía Linh La, trong con ngươi trong vắt như thủy tinh ánh lên dáng người của Linh La, Vu Hoan bỗng nhiên hoảng hốt một trận.
Ở dưới dây đằng xanh ngắt, một đứa trẻ con năm sáu tuổi ôm cánh tay của thiếu nữ, giống như làm nũng giòn tan gọi a tỷ, a tỷ.
Vu Hoan đột nhiên hít sâu một hơi, hình ảnh trong đầu biến mất.
"Tiểu Hoan Hoan, làm sao vậy?" Linh La khẩn trương nhìn Vu Hoan, vừa rồi nàng không có làm gì mà.
Vu Hoan vuốt trái tim đang kịch liệt đập thình thịch kia, khẽ lắc đầu: "Không có gì."
____
Có Vu Hoan kinh sợ, những người có tâm tư khác chỉ có thể chiến đấu trong chỗ tối.
Đoạn Tranh Minh là gia chủ của Đoạn gia, dã tâm của hắn là vực chủ Mãn Nguyệt Vực, hắn sắp xếp nội gián ở trong phủ vực chủ, biết Giang Mãn Nguyệt căn bản không bế quan mà là mất tích.
Hắn cảm thấy đây là cơ hội vô cùng tốt, vì thế mang theo người tới cửa, muốn tiểu nha đầu kia giao ra quyền chủ trì đại hội bốn vực, không nghĩ đến cuối cùng lại chui ra Dịch gia và Bách Lý Vu Hoan.
Làm kế hoạch của hắn tan thành mây khói.
Nhưng mà hắn không cam lòng, cơ hội tốt như thế.
Chỉ cần có thể bắt lấy cơ hội này, Đoạn gia hắn sắp là chúa tể của Mãn Nguyệt Vực.
Đoạn Tranh Minh nhìn bóng đen đối diện liếc mắt một cái, cắn răng: "Ngươi thật sự có cách để ta trở thành vực chủ Mãn Nguyệt Vực?"
Hắc ảnh đứng yên bất động, thoáng như vật chết.
Thật lâu sau, mới có giọng nam vang lên: "Theo như lời ta nói mà làm, ngươi muốn ta đều có thể cho ngươi."
Trong mắt Đoạn Tranh Minh có giãy giụa, đảo mắt trấn định lại: "Được."
Dứt lời, đồ đằng Phượng Hoàng giương cánh muốn bay chợt lóe qua, hắc ảnh đứng trước mặt hắn đã không thấy.
Đoạn Tranh Minh ổn định tinh thần, gọi người tiến vào phân phó vài câu.
Chờ mọi người lui ra, Đoạn Tranh Minh nhìn về phía cửa sổ, lúc này gió lạnh lạnh thấu xương, đã vào đông.
Mùa xuân sang năm, Mãn Nguyệt Vực chính là thiên hạ của Đoạn Tranh Minh hắn.
____
Vu Hoan sợ lạnh, độ ấm đột nhiên giảm xuống, nàng trực tiếp núp trong phồng, một bước cũng không chịu ra ngoài.
"Thời tiết chuyển thật nhanh." Linh La từ ngoài cửa tiến vào, trên người bọc áo choàng, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đỏ bừng, kéo áo choàng xuống nhào đến Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan, thật là lạnh."
Vu Hoan run run, thân hình chợt lóe tránh khỏi Linh La đang nhào đến.
Nàng mới không muốn ôm khối băng.
Dung Chiêu đứng bên cạnh, đôi mắt bình tĩnh hiện lên tia hài hước, hiện tại hắn đều không gần được nàng, càng đừng nói là Linh La.
"Tiểu Hoan Hoan." Linh La ôm khoảng không, lập tức ấm ức muốn khóc.
"Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc." Vu Hoan nói một câu liền đem nước mắt của Linh La nghẹn trở về.
Dư quang của Linh La quét đến Dung Chiêu, trong lòng cân bằng không ít, ít nhất không phải một mình mình không được ôm Tiểu Hoan Hoan.
Cảm giác có người đồng cam cộng khổ thật là tốt.
Muội muội, từ đồng cam cộng khổ không phải dùng như vậy đâu!
Linh La nhanh nhẹn nhảy lên, khuôn mặt nhỏ tươi cười: "Tiểu Hoan Hoan, ngươi đoán ta nhìn thấy ai?"
"Ngươi đi ra ngoài? Những người bắt ngươi nói không chừng còn ở bên ngoài, nếu ngươi ra ngoài mà bị bắt, ta sẽ không đi cứu ngươi."
Linh La: "..."
Trọng điểm không phải điều đó đâu!
"Ta nhìn thấy Sở Vân Cẩm."
Vu Hoan nhìn Linh La, Linh La dùng sức gật đầu.
"Ả ta ở cùng với một người nam nhân, ta không quen biết tên nam nhân kia, nhưng mà có chút quen mắt, Tiểu Hoan Hoan, chúng ta có nên đi..." Linh La làm động tác cắt cổ.
Dáng người nhỏ nhắn, dáng dấp lại đáng yêu, Linh La làm động tác như vậy không những không cảm thấy dữ tợn, ngược lại có vài phần dễ thương.
Cùng ở với Sở Vân Cẩm tám phần là Nam Cung Triệt.
Hiện tại Sở Vân Cẩm là vực chủ của Linh Võ Vực, xuất hiện ở đại hội bốn vực cũng không có gì là lạ.
"Tiểu Hoan Hoan, có đi hay không?" Vẻ mặt Linh La chờ mong, đã lâu rồi nàng không chém người.
Thẩn thể cũng đã khôi phục không đến nổi rồi, nên hoạt động tay chân một chút.
Vu Hoan suy tư một lát mới
Cũng thế, Sở Vân Cẩm không giết được Vu Hoan trong lòng cũng không yên ổn.
Cho nên khi Sở Vân Cẩm biết Vu Hoan cũng ở Thanh Vũ Thành, trước tiên là điều tra vị trí của nàng.
Đương nhiên, Sở Vân Cẩm muốn giết Vu Hoan, nhưng nàng ta biết mình không phải đối thủ của Bách Lý Vu Hoan, nàng ta điều tra vị trí của Vu Hoan là vì tránh mặt nàng.
Tạm lánh mũi nhọn này, đợi cánh chim của nàng đầy đặn, chính là ngày kết thúc mạng sống của Bách Lý Vu Hoan.
Khi nàng ta còn đang miên mang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói ngả ngớn quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
"Sở tiên nữ, đã lâu không gặp nha!"
Bây giờ Sở Vân Cẩm đang ngồi ở đại sảnh ở một quán trà lâu, đối diện nàng ta đương nhiên là Nam Cung Triệt thập phần bá đạo.
Trong đại sảnh còn có không ít người, có người bản địa, cũng có người ngoài.
Vu Hoan vừa xuất hiện, không ít người đã nhận ra.
"Đại ma đầu đến rồi, chạy mau."
Đại sảnh hỗn loạn một trận, nhưng Vu Hoan đứng ở cửa, bọn họ chỉ có thể tận lực rút đến bên cạnh, cố gắng làm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Sở Vân Cẩm cứng lại, thế mà nàng lại tìm tới cửa, nàng có nhiều tự tin lắm sao?
Nam Cung Triệt trực tiếp đứng dậy: "Bách Lý Vu Hoan, ngươi còn dám xuất hiện!"
"Hô, sao ta không dám xuất hiện, ta cũng không có phi lễ* ngươi." Tiếng nói trào phúng của Vu Hoan truyền khắp toàn bộ đại sảnh.
(Phi lễ: chì những gì trái lễ nghĩa, những gì vượt mức cho phép, làm chuyện không thể nói.)
Mọi người xấu hổ, thời điểm nghiêm túc vậy mà ngươi còn có thể nói giỡn.
Vu Hoan xách Thiên Khuyết Kiếm ra, nhướng mày nhìn Sở Vân Cẩm: "Sở tiên nữ, tới đánh nhau đi!"
Sở Vân Cẩm: "..." Sở tiên nữ là cái quỷ gì? Ai muốn đánh nhau với ngươi hả!
Nam Cung Triệt thấy Vu Hoan không đặt hắn vào trong mắt, lập tức nổi giận, dưới chân dùng sức xông đến Vu Hoan.
Mặt Vu Hoan không đổi sắc đứng đó, ném Kinh Tà Đao cho Linh La đứng phía sau: "Loli, giao hắn cho ngươi."
"Không thành vấn đề."
Linh La bắt lấy Kinh Tà Đao, đầy mặt hưng phấn, rốt cuộc cũng có thể chém người.