(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Không ngại diệt thêm một lần


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan cười như không cười nhìn Tiểu Ngư.


Nói một tràn dài như vậy, đơn giản câu cuối cùng mới là câu nàng ta muốn nói.


"Ta dựa vào đâu phải cứu nàng ta?" Thật là buồn cười, trước không nói Bách Lý Thanh Hoan đối xử với nguyên chủ thế nào, chuyện này vốn dĩ nàng ta tự mình làm sai, làm tộc nhân của mình tới gánh hậu quả trên lưng, nàng ta không lấy chết tạ tội thì không thể nào nói nổi.


"Đại tiểu thư, cầu xin Ngài cứu tiểu thư, cho dù muốn mạng này của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng đều nguyện ý, chỉ cần Ngài cứu tiểu thư."


Tiểu Ngư vẫn còn bình tĩnh đột nhiên kích động, tư thế kỳ lạ, dập đầu trên đá vụn, nhưng chỉ qua vài cái trên trán đen như mực xuất hiện máu tươi.


"Mạng của ngươi..." Vu Hoan thờ ơ nhìn hành vi của Tiểu Ngư: "Mạng của ngươi có ích lợi gì? Tính ra ta còn có thù oán với bọn họ, bảo ta đi cứu kẻ thù, ta điên rồi sao?"


"Cầu xin Ngài, cầu xin Ngài." Tiểu Ngư liên tục dập đầu.


Sau một lúc lâu nàng ta đều không nghe thấy âm thanh nào nữa, nàng ta nghi hoặc ngẩng dầu, trước mặt làm gì còn bóng dáng của Vu Hoan nữa, chỉ còn có ghế dựa lẻ loi ở đó.


Tiểu Ngư đột nhiên khóc lớn.


Tiểu thư, thật xin lỗi, Tiểu Ngư vô dụng, cứu không được Ngài.


____


Bách Lý Thành.


Vu Hoan híp mắt nhìn mấy chữ to cứng cáp hữu lực kia, thật đúng là tự lập môn hộ à!


Bách Lý Thành cũng không phải thành mới gì, mà một thành cũ, chỉ là sau khi bị Bách Lý Chiến chiếm cứ, mới đổi tên thành Bách Lý Thành.


Bề ngoài của Vu Hoan cũng không có thay đổi lớn gì, cho nên tin tức nàng vào thành, rất nhanh đã bị người ta truyền vào trong tai Bách Lý Chiến.


Hiện tại Bách Lý Chiến là gia chủ Bách Lý gia chủ, vừa nghe tin Bách Lý Vu Hoan quay lại.


Phản ứng đầu tiên là nàng quay lại làm gì.


Phản ứng thứ hai là trên tay nàng có Thần Khí.


Báo thù?


Giỡn cái gì vậy? Bách Lý Hiên đối xử với con gái mình như thế, nếu ông ta là Bách Lý Vu Hoan, ông ta cũng sẽ không báo thù cho Bách Lý Hiên.


Huống chi, giết Bách Lý Hiên cũng không phải là ông ta.


Bách Lý Chiến đối với Thần Khí trong tay Vu Hoan có chút động tâm, nghĩ tới nghĩ lui, mang theo người đi tìm Vu Hoan.


Khi Bách Lý Chiến tìm được Vu Hoan, Vu Hoan đang an tĩnh ngồi trên một quán ăn nhỏ ven đường, trước mặt là một chén bánh trôi, cái miệng nhỏ đang nhai nhai.


Trong tay nàng cầm một tấm gương, hai mặt kính, một mặt phía sau đen nhánh, một mặt có sương mù đang đong đưa.


Bách Lý Chiến kinh ngạc, tấm gương kia...


Vu Hoan buông chiếc thìa trong tay, nghiêng đầu nhìn ở ngoài bên cạnh sạp quán ăn.


Bách Lý Chiến dàn cảnh lớn như vậy, đã sớm kéo lực chú ý của người khác, sôi nổi ngóng về phía quán ăn nhỏ.


Thấy một thiếu nữ thanh xuân đang ngồi ở chỗ kia, trong tay còn cầm một tấm gương quỷ dị, trong lòng đều tò mò.


Đây là cô nương nhà ai, vậy mà đưa Bách Lý gia chủ đến.


Còn có tấm gương bên người nàng nữa... thật cổ quái.


"Đại trưởng lão... ôi, quên mất, hiện tại là Bách Lý gia chủ." Vu Hoan mỉm cười, nhưng trong mắt lại nhiễm ánh sáng lạnh lẽo: "Bách Lý gia chủ dẫn nhiều người tới như vậy, là muốn lấy nhiều khi ít?"


Mọi người hít hà một hơi.


Cô nương này thật to gan, dám nói chuyện với Bách Lý gia chủ như vậy.


Đương nhiên cũng có người nhận ra Vu Hoan.


"Nhìn như là đại tiểu thư Bách Lý gia, Bách Lý Vu Hoan."


"Ả? Không phải ả đi đến đại lục Trấn Hồn rồi sao?"


"Chuyện mấy ngày trước ngươi quên rồi sao? Dù sao vị này cũng là đại tiểu thư của Bách Lý gia, nghe thấy tin tức kia, quay về báo thù cũng là bình thường."


Bách Lý Chiến nhìn nhìn người bốn phía, sắc mặt có chút âm u: "Sao ngươi lại quay về?"


"Sao ta lại không thể quay về?" Vu Hoan cười nhạo một tiếng: "Chẳng lẽ Bách Lý gia chủ sợ mình làm chuyện dơ bẩn gì đó, bị ta phát hiện?"


"Bách Lý Chiến ta quang minh lỗi lạc, đã làm chuyện xấu xa gì." Bách Lý Chiến hừ lạnh.


Lúc trước ông ta rời khỏi Bách Lý gia tộc tự lập môn hộ, đó là có lý do chính đáng.


Cho dù hiện tại Bách Lý Vu Hoan thật sự trở về báo thù cho Bách Lý Hiên, ông ta cũng có lý để dừng chân ở đây.


"Nếu đã quay lại, vậy quay về với ta đi. Đỡ phải bị người khác nói ta khắc khe đại tiểu thư tiền nhiệm, tốt xấu gì ngươi cũng người của Bách Lý gia tộc." Bách Lý Chiến đổi đề tài.


Ngữ khí kia, làm như là Vu Hoan khóc lóc cầu xin ông ta quay về vậy đó.


Vu Hoan cười như không cười nhìn ông ta một cái, không biết vì sao, Bách Lý Chiến bị cái liếc mắt kia nhìn đến cả người không thoải mái, giống như nàng đã nhìn thấu ông ta.


"Từ khi nào mà ta nói muốn về với ngươi? Bách Lý gia chủ, ngươi đừng để làm gia chủ không được bao lâu, lòng tự tin đã bành trướng lên vậy nha. Đó vô cùng nguy hiểm luôn ấy, phải biết rằng phía sau còn có không ít người như hổ rình mồi, muốn kéo ngươi xuống dưới đâu."


Giọng của Vu Hoan không nhẹ không nặng, dừng ở trong lòng Bách Lý Chiến, giống như khơi dậy ngàn tầng băng lạnh.


Chỉ có ngồi vào vị trí này, mới biết được ngồi ở vị trí này chua xót thế nào. Nhưng thứ gọi là quyền lợi đó,

cũng chỉ có thể từng khống chế, mới có thể mỹ diệu đến cỡ nào.


"Nếu Bách Lý gia chủ không có chuyện gì để nói, thì mời rời đi đi, đừng đứng đó che chắn ánh nắng của ta."


Bách Lý Chiến: "..."


Mẹ nó ở đây thời tiết âm u, làm gì có mặt trời?


Bách Lý Chiến nhìn tấm gương kia liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua tia tham lam, thứ kia, nhìn thấy có vẻ thời gian thật lâu, có lẽ là thứ tốt.


"Ta không giống với Bách Lý Hiên, chỉ cần ngươi còn chảy dòng máu của Bách Lý gia tộc, thì ngươi chính là người của Bách Lý gia tộc. Hiện tại ngươi quay về với ta, ta bảo đảm ngươi vẫn là đại tiểu thư như cũ."


Lời này của Bách Lý Chiến vừa nói ra, mọi người lập tức không hiểu.


Bách Lý Vu Hoan này ở bên ngoài có thanh danh kém như vậy, đến nỗi mọi người còn đòi đánh.


Bách Lý gia chủ không sợ người ta tìm đến cửa sao?


"Đại tiểu thư... nói như ta rất hiếm lạ cái thân phận này vậy." Ngữ khí trào phúng làm Bách Lý Chiến đổi đổi mặt.


Tuy nói hiện lại Bách Lý gia tộc không có khổng lồ như trước kia, nhưng không phải người bình thường dám trêu chọc.


"Không hổ là đại ma đầu đồn ở bên ngoài, khẩu khí này, cũng không phải là ai dám nói." Trong đám người có âm thanh bàn tán truyền vào trong tai Vu Hoan.


"Có nên đứng ở xa một chút, lát nữa đánh lộn cũng không bị máu bắn đến."


Vì thế, đám người vây xem vô cùng ăn ý lui về sau.


Tư thế kia, giống như lại nói 'các ngươi đánh đi, chúng ta đã để sân trống cho các ngươi rồi, nếu các ngươi còn không đánh thì phải xin lỗi bọn ta'.


Khóe miệng Vu Hoan co giật một chút, những người này, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.


Vu Hoan đứng dậy, bắt lấy Uyên Ương Kính trong tay, lại lấy ra một viên linh thạch thảy lên bàn, thong thả ung dung đi đến trước mặt Bách Lý Chiến.


"Bách Lý gia chủ, ta sẽ không tìm ngươi báo thù gì đó, cho nên ngươi yên tâm. Nhưng mà... nếu ngươi dám đánh chủ ý gì lên người ta, ta không ngại diệt Bách Lý gia tộc thêm một lần nữa. Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, không tin ngươi có thể đi đến đại lục Trấn Hồn hỏi thăm thử, xem ta có bản lĩnh đó hay không."


Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Bách Lý Chiến, dáng vẻ đang nói lời nói thấm thía.


Lúc Vu Hoan đến gần Bách Lý Chiến, ông ta lập tức cảm giác quanh thân có một tia áp bách vô hình, ép đến ông ta thở không nổi, trái tim nhảy 'thình thịch' không ngừng.


Ông ta nhìn Bách Lý Vu Hoan lớn lên, trước kia Bách Lý Vu Hoan là thiên tài, nhưng căn bản không có khí thế khiếp người này.


Mấy năm nay rốt cuộc nàng đã trải qua cái gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện