Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Cố Hàm Vân, ngươi thả Nguyệt Sân ra, ta thả ngươi đi." Các chủ Thần Các thấy sắc mặt Tiêu Nguyệt Sân càng ngày càng kém, chỉ phải lui lại một bước.
Cố Hàm Vân đưa mắt nhìn hắn, tựa như đang tìm tòi nghiên cứu lời hắn nói có thể tin không.
"Nếu là ta á, ta chắc chắn không tin đâu. Dù sao hắn nói thả ngươi đi, nhưng chưa nói người phía sau hắn cũng thả ngươi đi." Giọng của Vu Hoan từ từ truyền vào trong tai mọi người.
Người của Thần các: "..." Còn có thể hợp tác vui sướng được không? Có thể đừng quấy rối không?
Các chủ Thần Các liếc nhìn Vu Hoan, uy hiếp nói: "Ngươi không muốn biết vị trí sao?"
Vu Hoan nhún nhún vai: "Ngươi biết ta, nhịn không được á!"
Các chủ Thần Các nghẹn lời.
Ngược lại nghe giọng nói kia lại cất lên: "Ngươi dám uy hiếp ta, không sợ ta đồ sát Thần Các ngươi à? Ta muốn tìm một người, nghiêng trời lệch đất cũng sẽ tìm được, còn giết bao nhiêu người với ta mà nói chẳng qua chỉ là một con số."
Khóe miệng Thiên Nguyệt run rẩy một trận, lâu ngày không gặp, chỉ số bưu hãn của cô cô lại tăng lên nữa rồi!
Diêm Tố bên cạnh trợn mắt trắng, có lẽ chưa từng biết được còn có loại ý nghĩ thế này.
Người của Thần Các: "..."
Nghe một chút đi, đây mới là cảnh giới cao nhất của uy hiếp, các chủ Ngài yếu vãi luôn đó!
Cố Hàm Vận quỷ dị nhìn hai người nói chuyện, trong lòng phán đoán, quan hệ của hai người này tuyệt đối không tốt.
Nghe ý của bọn họ, có lẽ là có quan hệ lợi ích gì đó...
"Hừ, ngươi cho rằng vị trí của Ngọc Ninh tôn giả dễ tìm như vậy?" Các chủ Thần Các cười lạnh.
Trong mắt Cố Hàm Vân nhanh chóng hiện lên một tia tinh ranh.
"Ngươi đây là muốn trở mặt với ta à?" Vu Hoan cảm thán.
"Nếu không thì sao?"
"Không sao cả, dù sao người chết ta lại không đau lòng." Vẻ mặt Vu Hoan không sao cả nhún vai, ánh mắt nàng dừng ở trên người Tiêu Nguyệt Sân.
Các chủ Thần Các lập tức khẩn trương: "Dao Tân, ngươi dám động nàng ấy một chút, ta chết cũng sẽ kéo ngươi chết cùng."
Vu Hoan khẽ nhếch mày, trào phúng nói: "Đã nói rồi ngươi quá xem trọng bản thân ngươi."
"Ta biết Ngọc Ninh ở đâu."
Vu Hoan nghiêng đầu, nhìn Cố Hàm Vân vừa mới nói chuyện.
"Ta biết Ngọc Ninh ở đâu." Cố Hàm Vân lại lặp lại một lần.
"Ồ, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?" Vu Hoan như có hứng thú, đi vài bước về phương hướng của Cố Hàm Vân.
"Dẫn ta đi." Cố Hàm Vân không có chút nào chần chờ.
Quỷ Đế Dao Tân, trong Tiên Linh Cảnh, ai mà không sợ hãi?
Hôm nay có dịp thấy nàng, là điều tuyệt đối nàng ta không nghĩ tới.
Vu Hoan lại nhìn thoáng qua Tiêu Nguyệt Sân, Cố Hàm Vân giống như hiểu rõ: "Ả ta cũng có thể cho ngươi."
Vu Hoan quay đầu lại, cười như không cười nhìn chằm chằm các chủ Thần Các: "Ngươi xem, tiểu cô nương người ta cho ta điều kiện vô cùng mê người nha."
Các chủ Thần Các thật sự khẩn trương, hắn hoàn toàn không ngờ Cố Hàm Vân sẽ biết chỗ ở của Ngọc Ninh.
Nhưng mà vừa đã nói rồi, ở trước mặt nữ nhân này, căn bản là không có cách nào thu hồi được.
Vu Hoan không cho các chủ Thần Các có cơ hội trả lời, bay thẳng đến Cố Hàm Vân: "Điều kiện giao dịch ta rất thích, ngươi muốn đi đâu?"
"Nơi an toàn." Cố Hàm Vân có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Vu Hoan, nàng ta hiểu biết Quỷ Đế Dao Tân chỉ giới hạn trong trong lời đồn, ai biết nàng rốt cuộc là hạng người gì.
Vu Hoan ngoắc ngoắc tay với Diêm Tố và Thiên Nguyệt.
Các chủ Thần Các chợt phất tay, một đám người nhằm phía Diêm Tố và Thiên Nguyệt.
Vu Hoan híp híp mắt: "Các ngươi đúng là chán sống."
Cả người nàng chợt lóe, chắn phía trước Diêm Tố cùng Thiên Nguyệt, đám người kia lập tức dừng lại, cứng mặt không dám tiến lên.
"Lên!" Các chủ Thần Các hét lớn một tiếng, chỉ cần có thể cứu Nguyệt Sân thì không xem như thất bại.
Có mệnh lệnh của các chủ Thần Các, người của Thần Các cũng không dám dừng nữa, run run nhằm về phía Vu Hoan.
Vu Hoan cong môi thành đường cung lạnh băng, Thiên Khuyết Kiếm phá không khí mà ra.
"Cô cô, tự con lên thử xem." Thiên Nguyệt tiến lên một bước.
Vu Hoan nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không giống đang nói giỡn.
"Cẩn thận một chút." Vu Hoan thu Thiên Khuyết Kiếm, đứng ở vị trí phía sau một chút, nhưng tư thế lại là tấn công thuận lợi nhất.
Mọi người thấy Vu Hoan không ra tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đòn tấn công của Thiên Nguyệt kế thừa phong cách của Vu Hoan, không có bất cứ chiêu thức hoa lệ nào, làm sao có thể đánh trúng, ra chiêu như thế nào.
Loại đấu pháp này, ở bên ngoài nhìn thấy chính là càn quấy, người có thực lực rất dễ dàng là có thể lược đảo được.
Nhưng Vu Hoan dạy ra đương nhiên không giống nhau, tuy rằng nhìn qua hắn chỉ lo tấn công, không có bất cứ phòng thủ gì, nhưng mỗi lần cảm thấy đối phương sắp đột phá phòng tuyến, có thể giết được hắn rồi, hắn bỗng nhiên thay đổi chiêu thức, nhanh đến mức làm người ta không có cơ hội phản ứng nào.
Thiên Nguyệt cũng chỉ là lúc bắt đầu chiếm thế thượng phong, nhưng rất nhanh đã bị người khác áp chế.
Vu Hoan không chút do dự ra tay, tránh cho Thiên Nguyệt bị thương.
Những người này cũng không phải là Thiên Nguyệt có thể đối phó được, vừa rồi bọn họ chỉ là chưa thăm dò chi tiết Thiên Nguyệt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ thăm dò, Thiên Nguyệt đối phó hai người đều khó khăn.
Một kiếm giải quyết những người đó, Vu Hoan vừa chuyển, ngăn cản ở trước mặt các chủ Thần Các.
"Muốn đi đâu thế?" Vu Hoan cười đến phúc hậu và vô hại, nhưng đôi mắt kia, lại lạnh lẽo tới cực hạn.
Các chủ Thần Các đột nhiên lui về sau, lông tơ
Vu Hoan thong thả cầm Thiên Khuyết Kiếm lên, ánh sáng màu vàng giống như ánh nắng mặt trời, nhưng mà ở trong mắt các chủ Thần Các, chói mắt giống như khói lửa địa ngục.
Hắn luống cuống tay chân móc một lá bùa ra, lá bùa tự cháy, mà kiếm của Vu Hoan đồng thời chém xuống, chém vào trong ngọn lửa một phương.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, vậy mà bị hắn chạy mất?
Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, tiếng gió gào thét, ngoại trừ thi thể đầy đất, cũng chỉ có Cố Hàm Vân cùng Tiêu Nguyệt Sân đứng ở bên cạnh vách đá.
Không đúng...
"Tránh ra." Vu Hoan hét một tiếng về phía Cố Hàm Vân.
Nhưng đã chậm, các chủ Thần Các từ trống rỗng xuất hiện, ngưng tụ linh lực thành trường kiếm có lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng qua ngực của Cố Hàm Vân. Các chủ Thần Các nhân cơ hội cướp Tiêu Nguyệt Sân vào trong ngực hắn, lại lần nữa móc lá bùa ra, cả người hơi hơi vặn vẹo, đã biến mất ở trước mặt Vu Hoan.
Mọi chuyện xảy ra cũng chỉ trong nháy mắt, cả người Cố Hàm Vân ngã xuống phía dưới vách đá, chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Tiểu quỷ nhi, kéo nàng ta lên." Vu Hoan vừa đi tới chỗ Cố Hàm Vân ngã xuống, vừa sai bảo Diêm Tố.
Diêm Tố đáp lời, lắc mình xuất hiện ở bên cạnh Cố Hàm Vân, đón được nàng ta từ không trung, cả người nhoáng lên, dừng ở bên cạnh vách đá.
Cố Hàm Vân mở to hai mắt, trong đôi mắt có hận, có oán, có không cam lòng, nhưng càng có rất nhiều một loại khổ sở cực kỳ phức tạp.
"Ngươi đang khổ sở cái gì?" Vu Hoan nhìn lưỡi kiếm sắc bén từ linh lực còn không có hoàn toàn biến mất kia, kỳ quái hỏi nàng ta.
Cố Hàm Vân há miệng thở dốc, nhưng trào ra ngoài lại là máu.
Vu Hoan lắc tay, mấy cái bình sứ xuất hiện trên mặt đất, Vu Hoan nhìn vài lần, chỉ huy Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt, đút cái kia cho nàng ta."
Thiên Nguyệt ở trong một đống bình sứ lấy ra cái Vu Hoan chỉ vào, nhìn nhãn dán phía trên, lập tức có chút đau lòng: "Cô cô, đây chính là Hồi Hồn Đan cực phẩm."
"Ừ, ta biết, đút cho nàng ta." Vu Hoan gật gật đầu.
"Cô cô... một viên của thứ này là có giá trị..."
Vu Hoan quay đầu lại nhìn hắn: "Ta còn có thật nhiều, nếu con thích lát nữa đưa cho con, có thể đút cho nàng ta trước không?"
Thiên Nguyệt câm nín, cô cô phá của.