Huyền Vũ nói sơ qua một chút tình hình hiện tại, sau đó lại đưa ra một đề nghị: "Có lẽ nên tìm mấy cô gái tới."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái: "Hả?"
Huyền Vũ vẫn đang đắm chìm trong việc trị bệnh cứu người, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của Nam Nhiễm, sôi nổi nói: "Có lẽ nên tìm mấy cô gái tới, dù sao con gái cũng hiểu rõ mấy chuyện như cởϊ áσ tháo thắt lưng và mấy chuyện giường chiếu hơn một chút."
Hắn còn chưa nói xong, Nam Nhiễm đã đi vào trong phòng, [cạch], cô đóng chặt cửa phòng lại.
Hoa Vũ đứng đó ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng.
"Ân nhân muốn đích thân ra sân?"
Chu Tước ngồi xuống vị trí cũ, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng đang đóng trước mặt.
Mười phút trôi qua, trong phòng vẫn yên tĩnh, theo sau là một vài âm thanh khó nói, cùng với đó là giọng nói buồn bực của Nam Nhiễm.
"Đừng có cắn."
Chu Tước bất ngờ: "Hình như lão đại rất thích hắn."
Lúc nói những lời này, ánh mắt của cô chuyển sang người Hoa Vũ.
Hoa Vũ mặc một bộ sườn xám trắng, cô đứng ở đó, dáng người uyển chuyển vừa thanh thoát vừa mang theo sự dụ hoặc khó cưỡng.
Trong mắt cô hiện lên sự mất mát.
Dù sao cô cũng chỉ mới biết chuyện ân nhân là con gái gần đây, còn chưa kịp thích ứng thì đã biết ân nhân thích người khác.
Bất quá, nếu ân nhân đã thích thì cô cũng thích, không có ân nhân sẽ không có Hoa Vũ của hiện tại.
Hoa Vũ yên lặng xoay người đi về phòng bếp, ân nhân rất thích ăn mấy món cô nấu. Cô muốn đi hầm canh bồi bổ thân thể cho ân nhân.
Cửa phòng luôn đóng chặt.
Đợi tới tận sáng hôm sau, Nam Nhiễm mới đỡ cửa từ bên trong bước ra.
Chu Tước vội vàng tiến lên.
"Lão đại." Gọi một tiếng rồi đi qua đỡ lấy Nam Nhiễm.
Quần áo trên người lão đại đã bị xé không còn hình dạng, khắp nơi trên cơ thể đều là dấu răng dính máu, có nơi còn sưng to như một cái bánh bao.
Nam Nhiễm tức đến thở không ra hơi.
Nội tâm dậy sóng, suy nghĩ đợi đến khi dạ minh châu hết bệnh, cô nhất định sẽ cắn trả lại hắn.
Hai con ngươi đen như mực đảo nhanh về phía Huyền Vũ đứng cách đó không xa.
"Vào xem." Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô lại duỗi tay sờ môi của mình.
Mới mở miệng thôi cô đã cảm thấy đau rát, trong miệng còn có mùi máu tươi lan tỏa.
Tư vị này, thật là...
cái tên Cửu Âm kia, sớm muộn gì cô cũng chơi chết cô ta.
Cũng dám hạ loại thuốc này với dạ minh châu?
Huyền Vũ vội vàng cúi đầu đi vào còn Chu Tước thì đỡ Nam Nhiễm trở về phòng.
Vừa vào phòng, nhìn cái giường hỗn loạn kia, Huyền Vũ đẩy đẩy mắt kính, cẩn thận bước qua. Hắn nhìn người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường một cái rồi duỗi tay bắt mạch cho anh.
Bất quá, người trên giường cũng đã tỉnh lại.
Ánh mắt của Thân Đồ Mạc tỉnh táo, hai con ngươi sâu không thấy đáy liếc nhìn Huyền Vũ, rồi quét quanh cả phòng một lượt, rút tay về.
"Đây là đâu?" Giọng nói vẫn còn hơi khàn.
Anh cau mày.
Huyền Vũ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Trúng độc tình nên ý thức bị hỗn loạn, không nhớ rõ cũng đúng."
Nhỏ giọng nói thầm xong, Huyền Vũ mới giải thích: "Ngài bị trúng độc tình, lão đại đưa anh lên núi. Hiện tại độc đã được giải, là lão đại cứu ngài một mạng."
Thân Đồ Mạc lấy tấm thảm ở bên cạnh quấn quanh hông mình, đứng dậy, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ là hơi thở quanh người anh càng lúc càng lạnh.
Huyền Vũ nhớ tới 35 người bị quăng ra ngoài đêm hôm qua. Để bản thân tránh khỏi tình trạng giống vậy, hắn tự giác đi ra ngoài.
Hơn nữa còn nhân tiện thông báo cho lão đại biết người đã tỉnh lại.
Khi Nam Nhiễm và Thân Đồ Mạc gặp lại nhau lần nữa đã là một tiếng sau.
Thân Đồ Mạc mặc một bộ quần áo giống với ngày hôm qua khi anh đến đây nhưng nó cũng không phải đồ của anh.
...
Thế giới này bởi vì Nam Nhiễm giả trai nên cách xưng hô sẽ luân chuyển liên tục từ "cậu" sang "cô" nhé. Nếu có chỗ nào thấy không được, mọi người cứ góp ý, sau khi làm xong tui sẽ coi và chỉnh lại.