Hoa Vũ vội vàng bước lên trước, đầu tiên là cúi chào Thân Đồ mạc, sau đó cúi người nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Ân nhân, ngài muốn ăn gì? Gạo nếp nhồi thịt viên?" Khi nói chuyện, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Hình như ân nhân rất thích món thịt viên này.
Tay của Nam Nhiễm bị thương, bên cạnh có người hậu hạ, chuyện này là điều vô cùng dễ hiểu, hơn nữa đây cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ.
Chỉ là Thân Đồ Mạc ở đối diện lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoa Vũ một cái.
Lúc đầu, Bạch Trạch có hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt cũng dừng lại trên người Hoa Vũ. Hắn ôn hòa cười nói: "Hai vị tiểu thư, thiếu tướng quân có vài chuyện muốn nói với Nam tiên sinh, hay là chúng ta xuống dưới lầu chờ một chút?"
Hoa Vũ vội vàng buông đôi đũa trong tay xuống, rồi nhanh chóng xuống lầu cùng Chu Tước.
Tức khắc, cả lầu hai chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Thân Đồ Mạc.
Tất cả sự chú ý của Nam Nhiễm hiện tài đều đặt lên thịt viên trong chén của mình, tay trái cầm đũa, đưa lên miệng, cắn một miếng lớn.
Nhìn viên thịt tròn tròn trước mắt, tâm tình của cô tốt lên một chút.
Vài phút sau, Thân Đồ Mạc lạnh nhạt nói: "Hình như, cậu cũng không muốn gặp tôi."
Nam Nhiễm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái: "Trước đó có nghĩ tới, hiện tại thì không.'
Khi nói chuyện cô lại quay đầu nhìn về phía gương đồng.
Trong gương cả người cô bị bao bọc bởi một luồng sáng màu đen, còn Thân Đồ Mạc thì ngược lại, cả người hắn giống như đang phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ đến mức chói mắt.
Càng ngồi gần, sự đối lập ấy càng rõ ràng.
Tức giận, cô cũng muốn được như thế, dạ minh châu thật đáng ghét!
Nam Nhiễm vừa nói xong, Thân Đồ Mạc liền hỏi tới, dáng vẻ giống như phải truy vấn đến tận cùng: "Vì sao hiện tại lại không muốn?"
Nam Nhiễm tức giận hừ một tiếng.
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ có biết bản thân vô lý không?]
Vì Hâm mộ, vì ghen tị, vì hận nên ký chủ mới không muốn gặp dạ minh châu.
Thân Đồ Mạc nhìn tình trạng cơ thể của Nam Nhiễm.
Dù đã qua hai ngày nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra môi cô bị ai đó cắn mạnh, hơn nữa vết cắn trên cổ vẫn chưa lành hẳn, kéo dài xuống tận những nơi không nhìn thấy.
Đây đều là kiệt tác của anh.
Không muốn thấy anh cũng đúng.
Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên đứng dậy, kéo ghế
của mình dịch sát tới cạnh Nam Nhiễm.
Anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: "Muốn ăn cái gì?"
Nam Nhiễm dùng cái tay bị băng bó thành cái bánh bao trắng trắng múp múp của mình đập bàn một cái, sau đó hướng tay về phía đĩa thịt Đông Pha ở giữa bàn.
"Cái kia."
Cô tức thì tức nhưng ăn vẫn phải ăn.
Bàn tay thon dài cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt Đông Pha lên, đang định bỏ vào cái chén cạnh tay trái của cô thì vừa di chuyển Nam Nhiễm đã tự động hướng người về phía trước, há miệng, một lần ăn hết.
Không những thế còn rất tự nhiên chỉ tay về đĩa khoa tây nướng ở xa.
"Cái kia."
Thân Đồ Mạc hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.
Cứ thế bữa cơm bình thường trở thành một người ăn một người đút.
Sau một hồi đút, lão đại Nam Nhiễm ăn mệt rồi thì lại tự nhiên dựa người vào dạ minh châu.
Không biết có phải do ăn hơi nhiều nên đầu óc bị đình chỉ hay không mà hiện tại hình như Nam Nhiễm đã hoàn toàn quên mất chuyện bản thân đang giận dỗi dạ minh châu.
Cô duỗi tay, vuốt cánh tay mát lạnh của anh, vẻ mặt thập phần thỏa mãn.
Thân Đồ Mạc nhìn động tác của cô, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh.
Trước đây ở trên giường, anh chỉ cảm thấy cậu giống như một mỹ thực, chỉ muốn cùng cậu hợp thành một, vì thế mà anh không ngừng cắn, không ngừng gặm cậu khiến cậu đau đến mức tức giận la anh là dạ minh châu hư hỏng.
Hắn biết tất cả mấy cái đó đều là do hệ quả của việc trúng độc tình, biết một khi trúng độc tình thì ý thức sẽ sinh ra hỗn loạn, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được.