Hoa Vũ nhẹ giọng nói: "Được."
Cô giơ tay chỉnh lại búi tóc trên đầu mình, nhìn thoáng qua quần áo của mình coi có nghiêm chỉnh hay không, sau đó cười cười, nâng tay lên.
"Tôi đeo cái vòng này có đẹp không?"
Chu Tước gật đầu, "Ngọc tốt như vậy chỉ có mỹ nhân mới xứng."
Lúc này, chủ tiệm cũng cười nói: "Vị khách hàng này thật tinh mắt, đây chính là Dương chi Bạch Ngọc, vô cùng quy giá, đeo lâu còn có thể dưỡng người(*)."
Hoa Vũ nhìn Chu Tước: "Tôi có thể mua không?"
Chu Tước nhún vai: "Do cô quyết định.'
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một giọng nói nhàn nhạt ở phía sau vang lên.
"Chất ngọc này đúng là không tồi." Là giọng nói của một cô gái.
Nhìn về phía giọng nói phát ra sẽ thấy có một cô gái đang đứng cạnh cửa, cô ta mặc một bộ sườn xám màu đen làm bằng tơ lụa thượng hạng, tất cả họa tiết mẫu đơn trên áo đều được thêu bằng tơ vàng, trên vai khoác một cái áo choàng lông chồn màu tím, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng, cả người toát lên vẻ ung dung, quý phái.
Từng cử chỉ, động tác của cô ta đều mang theo khí chất trầm ổn, sang trọng mà chỉ có những tiểu thư gia đình quyền quý mới có được.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện cô gái này có bảy phần giống Hoa Vũ.
Tầm mắt của hai người đối diện với nhau.
Cả hai đều nhận ra được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Hoa Vũ hơi bĩu môi, một vài cảnh tượng trong quá khứ lướt nhanh qua trong đầu cô.
Chu Tước nghiêng đầu hỏi Hoa Vũ: "Cô quen cô ta?"
Hoa Vũ thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi.
"Quen, cô ta là Hoa Tình."
Hoa Tình khẽ cười, gật đầu nhẹ với Chu Tước, lễ phép hỏi thăm một tiếng. Sau đó đi tới trước quầy, nhìn chủ tiệm.
"Cái vòng tay này, tôi cũng muốn mua một cái."
Ho Tình ngó lơ Hoa Vũ, giống như cả hai người là người xa lạ.
Chủ tiệm gãi đầu: "Thật xin lỗi quý khách, chiếc vòng vị khách này đang đeo chính là cái cuối cùng của tiệm chúng tôi."
Hoa Tình đặt tay lên quầy, hơi nghiêng người nhìn về phía Hoa Vũ, sau đó xòe tay ra, "Nếu đã đeo đủ rồi thì có thể đưa cho tôi không?" Lúc nói câu này, dáng vẻ của cô ta vô cùng thản nhiên giống như không thèm để ý nhưng thật ra mỗi câu mỗi chữ đều đang ngầm khẳng định Hoa Vũ không thể mua nổi chiếc vòng kia, dáng vẻ vô cùng đắc ý, cao cao tại thượng.
Hoa Vũ tháo vòng tay ra, sờ sờ búi tóc trên đầu mình vài cái, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ.
"Chị, có phải chị đã quên Hồng Đằng Bang mới bị xét nhà không?" Tiếng nói vừa dứt, nụ cười lễ phép trên mặt Hoa Tình liền biến mất. Cô ta không nói một lời, đột ngột giơ tay lên tát thẳng vào mặt Hoa Vũ.
Bất quá, Hoa Vũ không hề hoảng loạn, ý cười trên mặt vẫn tươi như cũ, cô nhanh chóng chụp lấy cánh tay của Hoa Tình, tay còn lại thì tát mạnh vào má Hoa Tình một cái.
Hoa Tình bị tát lui về sau hai bước, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Có lẽ cô ta không ngờ rằng một đứa con gái của ca kỹ lại dám ra tay đánh cô ta.
Hoa Vũ giơ tay lên, [cạch] một tiếng, vòng tay rơi xuống đất vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy, có vài miếng trùng hợp văng ra tới chân của Hoa Tình.
Hoa Vũ vừa cười, vừa cúi đầu, một tay xoa nhẹ khăn tay, một tay nghịch tóc.
"Cái vòng này, tôi mua. Tặng cho chị giá của tôi và... mấy huynh đệ đã chết của Hồng Đằng Bang."
Nói xong, Hoa Vũ liền lắc hông đi ra ngoài, Chu Tước ở một bên nhìn một màn này, chỉ hơi nhướng mày sau đó thành thật trả tiền cho chủ tiệm rồi đi theo Hoa Vũ.
Mới đi ra cửa, chờ đến chỗ Hoa Tình không thể nhìn thấy, Hoa Vũ lập tức đỡ tường, thiếu chút nữa té ngã.
Chu Tước đuổi theo sau nhanh chóng đỡ lấy cô, kéo cô đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Đi tiếp, đừng quay đầu lại."
Hốc mắt Hoa Vũ ửng đỏ, cô nhìn Chu Tước một lúc, sự khẩn trương trong lòng dần dần biến mất.
Vừa đi, Hoa Vũ vừa hỏi: "Sau này chúng ta còn phải gặp cô ta nữa đúng không?"
Chu Tước gật đầu: "Nếu lão đại muốn hợp tác với Thân Đồ gia thì sớm muộn gì cũng phải đụng mặt."
...
(*) Ngọc dưỡng người: Người xưa có câu "người dưỡng ngọc ba năm, ngọc dưỡng người cả đời", mang hàm ý nếu chúng ta thường xuyên đeo vòng phỉ thúy sẽ khiến cho ngọc bóng và trơn hơn, độ bóng và trong của ngọc cũng vì thế mà tốt hơn. Mồ hôi và dầu trên cơ thể con người có tác dụng rất tốt trong việc bảo dưỡng Phỉ Thúy. Đây chính là người dưỡng ngọc. Ngược lại, ngọc dưỡng người là nhờ vào các công dụng của ngọc để tăng cường sức đầy kháng, bảo vệ con người tránh khỏi bệnh tật, giúp con người trở nên tĩnh tâm hơn. Ngay chính các nhà khoa học hiện đại cũng đã chứng minh được điều này, theo họ, ngọc phỉ thúy chứa nhiều nguyên tố vi lượng tốt cho sức khỏe, tăng cường sức đề kháng, bảo vệ con người khỏi bệnh tật.
...
Tui ngoi lên để chúc mọi người mạnh khỏe, vui vẻ, có một ngày cuối tuần hạnh phúc bên gia đình.... và quan trọng hơn là muốn than với các nàng về việc bản thân bị vả mặt bôm bốp như dạ minh châu (haizz đúng là tự tạo nghiệp trời không dung nổi mà).
Chuyện là thế này (đọc cũng được không đọc có thể bỏ qua):
Mấy ngày gần đây tui hay lên mạng kiếm truyện để thư giãn, giải trí sau những giờ học căng thẳng phải đối đầu với những con số, những bản dữ liệu chạy lên chạy xuống, những biểu đồ lên xuống bất thường không biết đường nào mò.
Nói đến đây mọi người chắc cũng đoán được tui đang học ngành gì rồi đúng không? Tui đang học ngành tài chính á - cái ngành mà tui ghét nhất và cũng chưa từng nằm trong sự lựa chọn khi đăng kí nguyện vọng của tui nhưng cuối cùng dòng đời nghiệt ngã đã đẩy tui vào con đường không có lối thoát.
Bởi vì ám ảnh với chúng mà tui cũng nhất quyết không đọc những bộ nào liên quan đến ngành nghề mình đang học, nhưng người tính không bằng trời tính, tui
lại lọt hố một bộ truyện linh dị trá hình thương mại, và càng vả mặt hơn chính là tui bị u mê với anh nam chính tổng tài tập đoàn đa quốc gia, kiêm chức quản lý nghệ sĩ, kiêm luôn cả giám đốc truyền thông marketing và nhân viên sale chuyên dụng. Nam chính này họ Tống, tên chỉ có một chữ Quyết, một cái tên vô cùng khí phách nhưng người đời không thích gọi anh là Tống Quyết mà cái tên phổ biến nhất cũng thường được đề cập đến nhất trong truyện của anh là Tống gian thương hay thân mật hơn với cái tên Tống_hồ ly_tổng.
Không phụ với cái tên oách hơn cả oách này, Tống gian thương có một cái đầu lạnh, một bộ não có nhạy bén và con mắt tinh tường có thể nhảy số bất chấp mọi hoàn cảnh khiến người đọc không theo kịp mạch não của anh.
Để minh chứng cho câu nói trên tui sẽ đưa ra một tình huống có trong truyện.
Công ty Tống gia là một doanh nghiệp đa ngành, trong một lần nọ Tống gian thương quyết định mua một mảnh đất nằm trong khu du lịch thắng cảnh có địa hình nằm sông dựa núi, phong thủy cực tốt để tiến hành xây dựng khu nghỉ dưỡng nhưng công ty của anh chưa kịp khởi động dự án thì viện an dưỡng gần đó bị phát hiện ra tàng trữ thi cốt, khiến khu du lịch bị ảnh hưởng nghiêm trọng, du khách giảm mạnh, không ai còn muốn đến đây thăm thú nữa.
Mảnh đất trị giá ngàn vàng với tiềm năng cao ngất ngưởng bỗng chốc trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay ai cũng muốn vứt bỏ. Tưởng chừng điều này sẽ khiến Tống gian thương đau đầu, thu lỗ nặng, nào ngờ mạch não của anh lại nhảy số theo kiểu mới.
Người nào đó nói với Tống tổng: "Tống tổng gây chú ý thế, nhiều tiền như vậy chẳng khác nào đổ xuống sông?"
Tống gian thương không chút hoang mang nói: "Tuần trước tôi đã gọi cho bộ phận để bàn lại phương án nghỉ dưỡng và xác định lại hướng đi. Khu đất đó của Tống thị dựa núi tựa sông, cảnh sắc tuyệt đẹp, phong thủy cực tốt, nếu không xây dựng dương trạch thì cũng chẳng tiếc, ngược lại thì đúng là nơi tuyệt vời để xây dựng âm trạch. Trước mắt kế hoạch xây dựng nghĩa trang xa hoa ở đảo Thái Dương của Tống thị đã khởi động, dự tính trong vòng hai năm, khu nghĩa trang sinh thái cao cấp đạt tiêu chuẩn cao nhất của tỉnh sẽ được xây dựng."
OMG, cái cách nhảy sóng này!
Đúng là tổng tài có khác!
Một phát từ dương trạch (nhà cho người sống) sang âm trạch (mộ của người chết) luôn, hơn nữa còn là nghĩa trang cao cấp xa hoa chuyên dành cho giới thượng lưu nữa!
Chưa bàn luận về việc kế hoạch của anh có bao nhiêu rủi ro bao nhiêu phần trăm khả thi, chỉ bàn tới cái cách anh khai thác triệt để lợi thế của khu đất thôi thì tui cũng cảm thấy hoài nghi với chỉ số IQ của mình rồi!
Thì ra người thường và tổng tài khác nhau ở chỗ này!
Còn nếu để bàn về thực tế thì trong hiện thực theo như tui tìm hiểu, đất của âm trạch có khi còn đắt hơn cả dương trạch.
Điển hình là "Sơn Trang Tiên Cảnh", một trong những nghĩa trang được mệnh danh là tốt nhất ở Việt Nam, luôn lọt vào Top những nghĩa trang đẹp nhất của nước ta. Một ngôi mộ ở đây có giá thấp nhất là 78,5 triệu đồng, với diện tích là từ 1,2 - 1,5 đến 7,5 mét vuông, tức là 1 mét vuông có giá hơn sáu mươi triệu, chưa kể đây là giá cho một mảnh đất ở khu vực có vị thế thấp nhất, càng là mảnh đất có phong thủy tốt thì giá đất càng cao, có khu đất VIP lên tới hàng tỷ đồng.
Đây cũng mới chỉ là chi phí để bỏ ra mua đất, còn chưa tính đến công trình xây dựng, phí phục vụ, các loại phí dịch vụ đi kèm. Thậm chí tất cả các mảnh đất có liên quan đến nghĩa trang cũng đắt sắt ra miếng. Cho nên mới có câu: "Đất quanh mộ bây giờ cũng đắt lắm chứ đùa!"
Quả thật không hề phóng đại khi nói, âm trạch là một hình thức đầu tư thu lại lợi nhuận đáng kể đối với những nhà kinh doanh có một bộ não thông minh.
Một nguyên nhân khác khiến tui u mê Tống gian thương là dù ở đâu, dù đang làm gì, dù ở trong hoàn cảnh nào, Tống tổng của chúng ta cũng không quên thân phận tổng tài của mình, vô cùng có trách nhiệm với công việc và chức vụ.
Ngay cả khi đi bắt quỷ, nhìn thấy quỷ nhập hồn vào hình nhân sau đó trở thành một con người bình thường, nếu bạn là người bình thường chắc chắn sẽ: Hoang mang, sợ hãi.
Còn Tống tổng lại yên lặng thật lâu rồi "Chậc " một tiếng, nói: "Kỹ thuật tốt như vậy, sao không làm chính đạo? Tay nghề này nếu đi làm người máy nhân tạo, tuyệt đối sẽ chiếm cứ tiên cơ trên thị trường. Nếu không thể, sản xuất đồ dùng kế hoạch hóa gia đình cũng có thể kiếm tiền, cơ hội làm ăn lớn cỡ nào!"
Đến tận mức này mà vẫn còn nghĩ đến cơ hội kinh doanh kiếm tiền thì giải thưởng chuyên cần, trách nhiệm hàng năm phải thuộc về Tống tổng rồi, đúng không?