Chu Tước là một ngoại lệ, bọn họ có thể đối xử với cô như đối với đàn ông. Nhưng Hoa Vũ này, ngày thường thì dịu dàng nhưng dưới một số tình huống quan trọng lại có thể ổn định nhân tâm, tạo cho người khác con đường lui.
Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Hoa Vũ, càng nhìn càng cảm thấy cô rất đẹp.
Một lần đợi này là hơn nửa tiếng.
Bạch Trạch ngồi trong xe nhịn không được nói: "Từ trên núi xuống cũng chỉ mất hai mươi phút. Thiếu tướng quân, chúng ta đã đợi ở đây nửa tiếng rồi."
Thân Đồ Mạc nghĩ tới phản ứng của Nam Nhiễm lúc ăn cá. Không biết từ đâu lấy ra một cái vòng bằng dạ minh châu, trong bóng tối, hạt châu phát ra ánh sáng mờ ảo.
Môi mỏng khẽ cong: "Tính tình của cậu ta không có hại."
Chiều nay khi anh nói bản thân đã vứt vòng tay của "cậu" đi đâu cũng không biết, "cậu" không hề có phản ứng gì.
Anh nắm chặt vòng tay trong tay, thấp giọng nhàn nhạt một câu: "Dạ minh châu."
Đúng, "cậu" cũng gọi anh là dạ minh châu.
Tuy không biết tại sao "cậu" lại gọi mình như thế nhưng kể từ lần đầu tiên gặp mặt, "cậu" đã gọi như vậy.
Bạch Trạch nghe Thân Đồ Mạc nói, cảm thấy có chút khó hiểu.
"Thiếu tướng quân?"
Thân Đồ Mạc nghịch cái vòng tay trong tay.
"Về nhà." Lạnh nhạt ra lệnh.
Nói xong, tầm mắt lại nhìn ra bên ngoài xe.
Không biết nghĩ tới cái gì, anh lại nhàn nhạt nói: "Cho vào cốp xe, mang về."
"Vâng." Bạch Trạch đáp
Dứt lời, hắn ta nhanh chóng xuống xe, đi thẳng về phía Hoa Vũ và Bạch Hổ.
Đêm càng ngày càng khuya.
Thân Đồ Mạc nắm chặt vòng tay, nhắm mắt lại, không nói một chữ.
Vốn dĩ Bạch Trạch không hiểu tại sao thiếu tướng quân lại muốn đánh ngất hai người Bạch Hổ rồi đưa về nhà. Đến khi trở về thành phố Xương Lâm, về tới nơi bọn họ đang ở, hắn ta mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ thấy cách chỗ bọn họ đang ở có một chiếc xe đang đậu.
Bạch
Trạch vừa lái xe vào trong sân đã nhìn thấy một thiếu niên có dáng người cao gầy đang nghênh ngang bước ra khỏi cửa.
Trong miệng còn ngậm một cây tăm, tay quấn băng gạc, vẻ mặt lười biếng hờ hững. Dáng vẻ thong dong giống như đang đi dạo xung quanh nhà của mình.
Thân Đồ Mạc mới nhìn thấy người nọ, khóe miệng không biết thế nào mà tự nhiên cong lên, nở nụ cười nhẹ.
"Dừng xe."
Nam Nhiễm mặc một bộ quần áo màu đen, bởi vì trong túi nhét hai viên dạ minh châu nên phồng to lên, phát ra ánh sáng mờ ảo riêng biệt chỉ dạ minh châu mới có.
Mọi chuyện tối nay vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi.
Nhưng... Thân Đồ Mạc lại trở về đúng lúc cô mới trộm đồ của nhà anh xong.
Vừa vặn bị bắt quả tang.
Chỉ thấy, Thân Đồ Mạc mặc bộ quân trang chỉnh tề, nhàn nhã bước xuống xe.
Cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt, đứng chắn trước đường cô phải đi qua.
Nam Nhiễm giả bộ không quen anh, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng, thời điểm đi ngang qua xe của Thân Đồ Mạc thì cốp xe bỗng mở ra.
Hai người ở trong lăn ra ngoài, [bộp!] [bộp!] hai tiếng, cả hai đồng thời ngã xuống đất.
Vốn cả hai đều đang ngất xỉu nhưng bởi vì động tĩnh vừa rồi mà cùng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra Bạch Hổ và Hoa Vũ đã nhìn thấy Bạch Trạch.
Bạch Trạch ôn hòa nhìn bọn họ, dáng vẻ trông rất thân thiết.