[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (42)


trước sau

"Dựa vào quan hệ máu mủ của chúng ta, yên tâm, đợi đến khi cô chết, tôi nhất định sẽ đến thắp cho cô một nén nhang."

Hoa Tình im lặng ánh mắt âm trầm, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Cô ta nhìn Hoa Vũ, vẻ mặt trào phúng, ra vẻ như bề trên đang nhìn xuống kẻ dưới, nói: "Mày sẽ không đợi được ngày đó đâu."

"Hả? Phải không? Tôi có rất nhiều thời gian, không vội."

Bên khu vực ăn uống người tới ta đi tràn ngập mùi thuốc súng.

Nam Nhiễm ở bên kia, khi Hoa Vũ vừa đi được một lúc thì có một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô.

Cửu Sơn mặc một bộ tây trang màu trắng, đeo một cặp mắt kính mạ vàng, dáng vẻ lịch sự, ôn hòa, trong tay còn cầm một cây gậy chống vàng kim.

"Nam tiên sinh, đã lâu không gặp."

Hắn ta nở nụ cười ôn hòa, chào hỏi Nam Nhiễm.


Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, vừa thấy tầng hắc quanh bao quanh người hắn ta, cô nhịn không được bĩu môi một cái.

Cửu Sơn bất ngờ, không biết tại sao hắn ta lại có thể nhìn ra được vẻ ghét bỏ từ ánh mắt của cô.

Hắn ta cúi đầu, tự đánh giá bản thân mình một lần.

"Tôi có cái gì không hợp sao?"

Nam Nhiễm không hề có ý định phản ứng hắn ta, cô đứng lên, kéo ghế dựa sang chỗ khác, dự định đổi nơi khác để ngồi nhưng vừa mới đứng dậy đã bị Cửu Sơn ấn xuống ghế.

Vẻ mặt Cửu Sơn ôn nhu, hắn ta vui vẻ nói: "Tại sao lại trốn tôi. Rõ ràng hai chúng ta giống nhau như vậy."

Nam Nhiễm vừa nghe hắn ta nhắc tới hai chữ giống nhau, hai huyệt Thái Dương giật giật liên hồi truyền đến cảm giác đau nhói.

Con mẹ nó, ai giống hắn ta!

Nhưng khi cô định mở miệng phản bác thì ánh mắt lại vô tình liếc tới luồng hắc quang trên người mình, Nam Nhiễm ngây ngẩn chuyển mắt sang người Cửu Sơn rồi lại dời lên người mình, cô nắm chặt tay.


Con mẹ nó!

Hệ thống lo lắng nhìn cột giá trị hắc ám đang có dấu hiệu tăng vượt mức.

Nhưng thời điểm giá trị hắc ám sắp vượt qua 50 thì bỗng nhiên nó lại giảm xuống. 

Kể từ lúc ký chủ bị chú nguyền rủa tra tấn cho đến hiện tại ký chủ cũng chưa từng bị lời nguyền này trừng phạt lại. Không biết nó có bị ảo giác hay không mà cứ có cảm giác ký chủ dường như đã có thể tự khống chế cảm xúc của mình.

Đang nghĩ ngợi thì từ xa
bỗng truyền đến tiếng vỗ tay.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thân Đồ Mạc mặc một bộ quân trang màu xanh lục bước tới, đi theo bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, người đàn ông kia khoảng chừng 50 hoặc 60 tuổi, tóc có hơi bạc, trên mặt nở nụ cười từ ái, bộ dáng trông rất dễ nói chuyện.

Cửu Sơn nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn vẻ mặt của Nam Nhiễm, hắn ta cười cười nói: "Xem ra quan hệ giữa cậu và tên Thân Đồ Mạc kia không bình thường."


Tầm mắt Nam Nhiễm dừng lại ở tay vịnh ghế đang bị người nào đó giữ chặt, cô nhấc chân, đá cánh tay vướng víu kia xuống.

Sau đó tiếp tục kéo ghế về phía trước.

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của Thân Đồ Mạc nhìn quanh toàn hội trường một lượt, giống như đang tìm cái gì đó.

Cuối cùng ánh mắt lãnh đạm của hắn dừng lại trên người Nam Nhiễm ở phía xa.

Cửu Sơn cúi đầu, thấp giọng mở miệng: "Trên thế giới này, không có người nào hiểu Thân Đồ Mạc hơn tôi. Có muốn nghe chuyện về hắn không?"

Bước chân Nam Nhiễm dừng lại.

Theo đạo lý mà nói đáng lẽ ra cô không có hứng thú với quá trình sinh trưởng của dạ minh châu.

Nhưng... Nam Nhiễm cúi đầu nhìn hắc quang bao quanh người mình.

Cô vẫn nên tìm hiểu một chút để nâng cao khả năng lừa dạ minh châu tới tay.

Cửu Sơn biết Nam Nhiễm cảm thấy có hứng thú, ý cười trên mặt càng đậm hơn, [cạch] một tiếng, hắn ta ném cây gậy trong tay xuống đất.
"Nếu muốn biết thì đi theo tôi."

Cái sảnh này có hai cửa, vừa dứt lời, hắn ta lập tức đi về phía cửa sau.

Sau đó Nam Nhiễm cũng đút tay vào túi, nhanh chóng đi theo hắn ta ra ngoài.

Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ, sao ta cảm thấy cái tên Cửu Sơn này không hề có ý tốt như hắn ta nói?]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện