[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (45)


trước sau

Khi đang kéo lấy tay anh, Nam Nhiễm vô tình sờ tới cổ tay áo của Thân Đồ Mạc, cảm thấy có thứ gì đó rất cộm. Mới cúi đầu nhìn thoáng qua đã thấy một phần vòng tay dạ minh châu lộ ra ngoài tay áo.

Đây không phải là chiếc vòng bằng dạ minh châu của mình sao?

Thân Đồ Mạc rút tay lại, bỗng nhiên hỏi: "Ban nãy đi ra hậu hoa viên làm gì?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Thân Đồ Mạc liền trở nên lạnh lẽo.

Bất quá sự thay đổi này cũng không phải nhằm vào Nam Nhiễm.

Mà bởi vì anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời khó hiểu như vậy.

Quá để ý việc "cậu" theo Cửu Sơn ra ngoài, vẫn luôn nhớ tới "cậu", cuối cùng không nhịn được nữa định đi ra ngoài nhìn thử, nào ngờ lại gặp phải "cậu" đang đi về phía hội trường.

Hơn nữa còn bày ra dáng vẻ có tật giật mình.

Tầm mắt của anh như có như không liếc về phía cửa, tên Cửu Sơn kia vẫn chưa trở lại.


Nam Nhiễm múc một muỗng bánh kem nhỏ trên bàn bỏ vào miệng, thành thành thật thật khai báo: "Anh ta nói anh ta quá thảm, nói muốn hủy diệt thế giới, hỏi em có muốn hợp tác với anh ta không."

Nói xong Nam Nhiễm liền nhét cả cái bánh kem còn sót lại vào trong miệng.

Thân Đồ Mạc nghe cô thành thật trả lời, tâm tình tốt hơn không ít.

Nếu đã trở về thì cũng có nghĩa "cậu" không muốn.

Anh cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, cẩn thận giúp Nam Nhiễm lau miệng.

Lau được một tí thì anh bỗng dưng sáp lại gần Nam Nhiễm làm hai người như dính chặt vào nhau.

Đối với việc Thân Đồ Mạc tới gần mình, từ trước đến nay, Nam Nhiễm chưa từng có ý nghĩ từ chối, cô sớm đã tự động thêm anh vào trong phạm vi lĩnh vực của mình.

Bất quá, xung quanh người đến kẻ đi, hơn nữa cả hai bọn họ đều là nhân vật tai to mặt lớn.


Một người là thiếu tướng quân của thế lực quân phiệt, nổi tiếng gần xa.

Một người tuy lập nghiệp bằng nghề thổ phỉ nhưng lại là người duy nhất nắm trong tay tài sản của tất cả bang phái ở thành phố Xương Lâm, nói là người giàu có nhất hiện tại cũng không quá.

Chỉ cần một trong hai người bọn họ tùy tùy tiện tiện đứng một chỗ cũng đã khiến bao nhiêu con mắt phải trộm liếc đánh giá.

Huống chi hiện tại hai người bọn họ lại đứng chung một chỗ, cảnh tượng này nhanh chóng khiến mọi người xung quanh phải suy đoán.

"Thiếu tướng quân và Nam tiên sinh đang nói chuyện gì thế?"

"Ai, vận mệnh của cả thành phố Xương Lâm này đang nằm trong tay bọn họ."

"Một người nắm binh quyền, một người nắm tài phú, một khi hai người bọn họ hợp tác với nhau thì con đường nắm giữ thành phố Xương Lâm này sẽ không còn bao xa."


"Chưa chắc, nghe nói thị trưởng muốn hợp tác với quân phiệt Cửu gia. Nếu Cửu gia hợp tác với thị trưởng thì cũng không thể đoán trước được phần thắng sẽ nghiêng về Cửu gia hay nghiêng về phía Thân Đồ gia."

 Mọi người vừa nhìn về hai bóng hình ở phía xa vừa khua môi múa mép dự đoán tương lai, vận mệnh và hướng đi của thành phố Xương Lâm.

Đang nói chuyện thì cạnh sân khấu bỗng truyền đến tiếng hét thất thanh của phụ nữ.

Hoa Vũ nắm chặt khăn tay lui về sau một bước, cố gắng kéo dài khoảng cách với người đàn ông không biết xấu hổ một vừa hai phải muốn dựa vào
người cô, ý cười trên mặt vẫn duy trì như thường: "Thị trưởng, đêm nay ngài uống nhiều rồi."

Tay của thị trưởng dừng ở giữa không trung, làm thị trưởng nhiều năm như vậy, tất cả phụ nữ đều thuận theo ông ta, hiện tại bỗng nhiên lại lòi ra một người không ngoan ngoãn tuân theo, khó tránh khỏi làm ông ta cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là hôm nay còn ở ngay chính trên sân nhà của ông ta.

Trên gương mặt chữ điền của thị trưởng lộ rõ vẻ tức giận.

Hoa Vũ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hai tay bắt vào nhau.

"Nếu thị trưởng đã say thì Hoa Vũ cũng không tiện quấy rầy."

Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người trong hội trường đều đồng loạt nhìn về hướng này.

Hoa Vũ mặc sườn xám, cả người tản ra khí chất ưu nhã cộng thêm cách hành xử khôn khéo, biết tiến biết lùi đã thu hút rất nhiều tầm mắt ở bốn phía.

Thị trưởng là loại người gì, người có thể bước vào nơi này đều đã nghe qua, ông ta có mười bảy người vợ lẽ, nghe đồn cái vị mới vừa qua cửa hai ngày trước năm nay chỉ mới mười năm tuổi.

...

Không biết tại sao mấy ngày nay khi đọc lại bộ này tui lại có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều điều muốn chia sẻ với mọi người... Nhưng cũng phân vân không biết có nên nói ra hay không....
Thật sự, bộ này của Nhiễm tỷ nếu chúng ta không đọc dưới hình thức là giảm stress bình thường mà đi sâu vào phân tích thì tui thấy nó có rất nhiều ý nghĩa và ẩn ý riêng.

Cũng giống như thế giới này, có lẽ sẽ có rất nhiều người không thích thế giới dân quốc này nhưng xét một khía cạnh nào đó, tác giả đã thực sự đưa những chi tiết rất đời rất thực vào trong truyện.

Đó là cạnh tượng chiến tranh liên miên, là sự chia cắt giữa các thế lực, là sự tranh giành địa bàn, là âm mưu hiểm hóc tranh đấu giữa đôi bên và người chịu thiệt nhất trong hoàn cảnh loạn lạc ấy chính là những người dân vô tội. Giống như Chu Tước đã nói trong thời thế loạn lạc này thứ mà bọn họ quen thuộc nhất chính là sinh tử của con người, mạng sống của con người trong thời bấy giờ chỉ là cỏ rác, nhưng mạng sống của con người cũng quý báu hơn tất cả khi người đó nắm giữ quyền thế, khi người đó nắm giữ toàn bộ sự sống chết của rất nhiều người. Cũng trong thời buổi loạn lạc đó, sự bình đẳng giới tính mà chúng ta - những con người ở thế kỉ 21 luôn đề cao, luôn nhắc tới bị tất cả coi thường, bị bỏ quên vào một góc nào đó....



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện