Thân Đồ Mạc dựa vào thân xe, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt ấy như xuyên thấu qua người Hoa Vũ, lạnh lùng giống như một tảng băng, khiến cả người Hoa Vũ cứng ngắc.
Vị thiếu tướng này thật sự không vừa mắt cô.
Ngay từ lần đầu tiên gặp vị thiếu tướng quân này cô đã cảm nhận được.
Chỉ là lúc ấy không hề thể hiện rõ ràng như hiện tại.
Hoa Vũ có hơi xấu hổ nhưng cũng không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì chọc tới vị đại nhân này. Vì thế cô ô chặt quần áo Nam Nhiễm, trốn ra sau lưng cô.
Nếu như không nhìn thấy thì coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng không ngờ bởi vì động tác này của Hoa Vũ mà khiến ánh mắt của vị thiếu tướng quân kia càng lúc càng âm trầm hơn.
Nửa ngày sau, anh bỗng nhiên lạnh nhạt nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là có năng lực."
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"
Tầm mắt của Hoa Vũ dời từ người Hoa Vũ sang người Nam Nhiễm.
"Nghe nói cậu đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, số lượng mỹ nhân cứu được cũng đã lên tới con số không tưởng, đúng là rất có nghĩa khí."
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, lần nào dạ minh châu nói nhiều hơn bình thường một chút là cứ y như rằng sắp có chuyện không tốt xảy ra,
"Giống nhau."
Không phải ai cô cũng cứu, chỉ là những cô gái đó lúc nào cũng nhào vào lòng cô. Hơn nữa, những gì Chu Tước đã dạy cô đều nhớ rõ nên cứ áp dụng vào thực tế thôi.
Bất quá, câu trả lời tùy tiện này của Nam Nhiễm lại không nhận được phản ứng của Thân Đồ Mạc.
Đợi được một lúc thì Bạch Hổ lái xe từ xa tới, [két] một tiếng, hắn ta dẫm mạnh phanh ngừng xe trước mặt Nam Nhiễm.
Hắn ta vội vàng hỏi: "Lão đại, ngài không sao chứ? Lên xe."
Nam Nhiễm bĩu môi một cái.
"Tôi làm sao xảy ra chuyện được."
Vừa nói vừa nhấc chân bước về chỗ xe đang đậu, bất quá, mới bước được hai bước đã bị Thân Đồ Mạc nắm lấy cổ tay kéo ngược lại, sau đó trước mặt tất cả mọi người nhét cô vào xe của mình.
Ánh mắt lạnh lùng ban nãy đã dần biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
"Chính là không nhìn quen dáng vẻ không thèm để ý này của cậu."
Anh vừa nói vừa giữ lấy Nam Nhiễm, cả người dán sát vào người cô, đè nặng cả người cô rồi hôn xuống.
Đứng từ xa nhìn lại sẽ thấy một người đàn ông cao lớn
đang đè một thiếu niên dáng người cao gầy dưới thân, mãnh liệt đoạt lấy đôi môi của thiếu niên.
Bởi vì ban nãy có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên khách khứa đều liên tục nối đuôi nhau ra về, do đó cảnh tượng mãnh liệt kia đều bị mọi người đang đi ra khỏi hội trường nhìn thế.
Cả đám thở hốc vì kinh ngạc.
Chuyện này... hai người bọn họ vậy mà... chuyện này quá mức khó tin!
Ngay cả Hoa Vũ cũng khó tin, vội vàng lui về sau một bước, đến tận bây giờ cô mới hiểu tại sao Thân Đồ thiếu tướng lại không ưa cô.
Tuy ân nhân là con gái nhưng chuyện này cũng chỉ có đám người trên núi bọn cô biết.
Người khác đều cho rằng cô ấy là con trai.
Người Thân Đồ thiếu tướng thích cũng là ân nhân trong thân phận con trai.
Ban nãy, ân nhân cứu cô, còn đưa áo khoác cho cô, đối xử với cô vô cùng tốt.
Cho nên, Thân Đồ thiếu tướng đang ghen?
Không ngờ khi ân nhân giả trai cũng bị người khác để ý.
Bạch Trạch hạ giọng ho khan một tiếng, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ý cười trên mặt vẫn không giảm, ôn hòa nhìn những vị khách quý có máu mặt ở đằng xa.
"Đêm nay đã làm phiền các vị, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người nên rời đi sớm thì tốt hơn."
Những người ở đây không phải loại người cao lớn thô kệch, tính tình cứng ngắc giống đám binh linh kia, cả đám bọn họ sớm đã thành tinh.
Người nào người đó đều mỉm cười lịch sự, sau đó kéo bạn nhảy của mình rời đi. Thậm chí có không ít người còn chào tạm biệt nhau.
"Yến hội đêm nay không tệ."
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người rời đi.
Thân Đồ Mạc dừng lại động tác của bản thân, lấy áo khoác của mình choàng lên người Nam Nhiễm rồi dùng sức ôm chặt.