Bốn ngày kế tiếp đều giống như ngày đầu tiên, cứ theo lẽ thường ban ngày lên đường đến khi trời chạng vạng tối thì dừng lại nghỉ ngơi.
Nam Nhiễm ngồi trong xe, mơ màng ngủ say bốn ngày, cho đến buổi chiều ngày thứ năm, tinh thần của cô mới tốt hơn một chút.
Nam Nhiễm mở mắt, ở trong lòng Chúc Băng thử nhúc nhích một cái, ngẩng đầu lên.
Dải lụa trắng trên mắt cô theo động động tác của Nam Nhiễm mà buông lỏng như sắp rơi xuống.
Chúc Băng nhanh tay giúp Nam Nhiễm sửa sang lại. Chờ đến khi làm xong, Chúc Băng nhìn tay của mình, hai mắt giật giật vài cái.
Cô vốn không phải một người chuyên lo chuyện bao đồng nhưng sau sáu ngày ở chung, càng ngày cô càng có khuynh hướng phát triển thành một vị bảo mẫu 24/24.
Chúc Băng hạ tay xuống, mặc niệm trong lòng, coi như tất cả đều vì cô ấy đã cứu mạng mình nên những việc này cũng không tính là gì. Kết quả cô vừa mới trấn an mình xong đã nghe Nam Nhiễm u oán ghét bỏ nói: "Sao người của cô lại nóng như vậy?"
Chúc Băng nắm chặt tay.
Cô rất ít khi cãi nhau với người khác, trong trí nhớ của cô, từ trước đến nay hình như cô chưa từng cãi nhau với ai. Nhưng cái người tên Hàm Linh Phi này luôn có cách khiến cô điên tiếc lên.
Năm ngày, suốt năm ngày, cô gái này không biết đã oán giận ghét bỏ cô bao nhiêu lần.
Dù là tượng đất thì cũng biết phát hỏa. Nhưng cãi nhau với một người bị thương nghiêm trọng như vậy thì có hơi...
Cuối cùng, Chúc Băng chỉ có thể nhịn xuống, đi ra ngoài xem tối nay sẽ ăn gì. Chúc Băng vừa tránh ra, Nam Nhiễm lại muốn dựa vào người Chúc Băng ngủ thêm một lát.
Kết quả, [ầm], đầu của Nam Nhiễm đụng trúng ghế dựa.
Bên này, Chúc Băng vừa xuống xe, đã nghe thấy nhóm người bên ngoài nghị luận.
"Ai, vị tiên sinh tên Túc Bạch kia chắc chắn thích Nam Tiểu Nhiễm."
"Hả? Sao lại nghĩ vậy?"
"Trong tay Túc Bạch tiên sinh có một bức tranh, người trong tranh lớn lên giống hệt Nam Tiểu Nhiễm."
"Thật ư?" Có người không quá tin.
Người nọ lập tức nói: "Tôi lừa mấy người làm gì? Có rất nhiều người thấy được." Bác gái kia nói xong, liền thấy mấy người ở xung quanh đều gật đầu, tỏ vẻ cũng nhìn thấy.
Sau đó, lại nghe không ít người bàn luận về bức tranh kia.
"Túc Bạch tiên sinh ngồi trên ghế, nhìn bức tranh
kia đến xuất thần. Cậu ấy chắc chắn rất thích người trong tranh."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bức họa bằng bút lông sinh động như thế."
"Đúng đúng, tôi cũng rất ấn tượng với nó, cô gái trong bức họa kia mặc một bộ bạch y, dung mạo xinh đẹp như tiên."
"Đúng vậy, còn lớn lên giống Nam Tiểu Nhiễm như đúc."
Mọi người ở quanh lửa trại, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc.
Những lời này một chữ cũng không thiếu lọt vào tai của Nam Tiểu Nhiễm và Hỏa Tình cách đó không xa.
Hỏa Tình làm mặt quỷ với Nam Tiểu Nhiễm.
"Cậu xem đi, tớ đã nói anh ta thích cậu mà, không ngờ lại thích tới mức trộm vẽ một bức tranh về cậu. Đúng là dụng tâm!"
Hai má Nam Tiểu Nhiễm đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nói nữa, có lẽ, có lẽ người trong bức tranh kia không phải tớ."
"Sao có thể?"
Nam Tiểu Nhiễm cầm rau dưa, gương mặt ửng hồng, có hơi do dự.
"Tớ... tớ lớn lên không xinh đẹp như thế, cũng không có chỗ nào tốt để anh ấy thích."
Hỏa Tình nghe lời này, cau mày:"Sao cậu lại không tin tưởng bản thân như vậy? Cậu không thấy từ sau khi cậu tháo mặt nạ xuống, toàn bộ mấy người đàn ông trong xe đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác à? Một tuyệt sắc gia nhân như cậu mà không đáng được người khác thích?"
Nam Tiểu Nhiễm nghe lời này, đáy mắt cuối cùng hiện lên vẻ cao hứng, nhỏ giọng hỏi: "Thật ư? Anh ấy thật sự thích tớ?"
"Đương nhiên!" Hỏa tình vô cùng khẳng định đáp.
Nam Tiểu Nhiễm đem món salad mình mới chuẩn bị xong đặt sang một bên, tầm mắt nhịn không được nhìn về phía xe buýt.
...
Đúng là: Vật họp theo loài! Bên cạnh bạch liên hoa lúc nào cũng có một kẻ điên theo cùng.