Với tính cách này của Tiểu Nhiễm, nếu không có một người mạnh mẽ ở bên cạnh bảo vệ, sớm muộn gì cũng bị người khác bắt nạt.
Ngũ Thiên biết bản thân không có khả năng bảo vệ một cô gái tuyệt sắc khuynh thành lại có tấm lòng lương thiện như vậy cho nên trước khi có người thích hợp xuất hiện bảo vệ Tiểu Nhiễm, hắn ta sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để bảo hộ Tiểu Nhiễm.
Hắn ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nam Tiểu Nhiễm, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
Hệ thống trầm mặc nhìn cục diện trước mắt.
Có phải đầu óc của đám người này có vấn đề gì không?
Cái gì ký chủ cũng chưa làm, chỉ mới nói Nam Tiểu Nhiễm lặp lại câu nói vừa rồi một lần, đám người này đã cho rằng ký chủ đang bắt nạt cô ta.
Rõ ràng là ba người bọn họ đang coi thường ký chủ vì cô bị mù có được không?
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ, hay là chúng ta đánh bọn họ một trận đi.] Dù sao ở mạt thế đánh người cũng không phải chuyện gì phạm pháp cho nên không thể xem là ký chủ đang làm chuyện xấu.
Nam Nhiễm nghe hai người ở đối diện ríu ra ríu rít nói không ngừng, móc móc lỗ tai.
"Tránh ra, chặn đường."
Cô vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, nào có thời gian rảnh rỗi đứng đây nghe bọn họ nói chuyện vô nghĩa.
Hỏa Tình tức giận quát: "Thái độ đó của cô là có ý gì?"
Nam Nhiễm câu môi: "Thế nào? Hình như cô rất có ý kiến với thái độ của tôi."
Hỏa Tình biết Nam Nhiễm không thể nhìn thấy mình, đè thấp âm thanh xuống, trong lời nói mang theo tia chán ghét nồng đậm: "Tôi nói cô biết nếu không phải cô bị mù tôi đã sớm đánh chết cô rồi."
Hỏa Tình vừa dứt lời, trong tay Nam Nhiễm đã xuất hiện một cây roi dài.
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, nở nụ cười tươi.
Nam Nhiễm giơ tay lên.
[Vút] một tiếng.
Cây roi kia quất thẳng lên người Hỏa Tình.
Sau đó, Nam Nhiễm hạ tay xuống, tùy tiện nói một câu: "Nếu cô không chịu động thủ vậy thì để một người mù như tôi đánh chết cô đi." Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ.
Còn Hỏa Tình bị trúng một roi của cô thì cả người đổ máu.
Thời điểm hai bên đang giằng co, Túc Bạch đột nhiên xuất hiện.
Cũng không biết hắn đã đi đâu, thậm chí chẳng có ai thấy được hắn về thế nào, chỉ biết hắn bất ngờ xuất hiện đứng bên cạnh Nam Nhiễm.
Túc Bạch mặc tây trang giày da, hơi thở cấm dục
lạnh lẽo bao trùm cả người hắn, bàn tay thon dài ôm chặt lấy eo của Nam Nhiễm, kéo cả người cô vào ngực mình.
Cho dù Túc Bạch không nói gì, chỉ đứng im ở đó, hai con ngươi màu xám tro đảo mắt nhìn thoáng qua ba người ở đối diện cũng đã đủ khiến bọn họ cảm thấy như bị một loại áp lực vô hình nào đó đè lên người.
Nam Nhiễm nhận ra người đến là dạ minh châu, tâm tình tốt hơn đôi chút, ngay cả cảm xúc thiếu kiên nhẫn cũng giảm bớt không ít.
Nam Tiểu Nhiễm sốt ruột: "Hỏa Tình, cậu không sao chứ?"
Túc Bạch rũ mắt, tầm mắt đặt trên người cô gái ở trong lòng.
Chỉ nghe hắn nhàn nhạt hỏi: "Bị thương rồi?"
Nam Nhiễm giơ cây roi màu đen trong tay lên.
"Không có."
Túc Bạch cầm lấy cây roi đen của cô, tùy tay ném xuống đất.
Cây roi đen kia vừa rơi xuống đất lập tức biến thành tiểu hắc cầu, tung ta tung tăng đi theo sau Nam Nhiễm.
Túc Bạch lạnh nhạt lên tiếng: "Ừ."
Lúc này mới kéo Nam Nhiễm về phía lửa trại.
Vừa đi, hắn vừa lãnh đạm mở miệng: "Hai mắt không tốt thì đừng sử dụng mấy loại vũ khí nguy hiểm như thế nữa, miễn cho bản thân bị thương."
Nói đến đây hắn hơi ngừng lại, sau đó lại hỏi: "Tiểu hắc cầu kia có thể biến thành mọi thứ?"
"Anh muốn?" Nam Nhiễm hỏi lại.
Túc Bạch đạm mạc đáp: "Lần sau, để nó biến thành một con tang thi." Có thể tự động đả thương người khác, cũng không lo lắng sẽ ngộ thương đến cô. Vừa đơn giản, vừa tiện lợi.
Hai người ở bên này vừa nói chuyện, vừa đi thẳng về phía rừng rậm.
Nam Tiểu Nhiễm đỡ Hỏa Tình, đáy mắt hiện lên vài phần mất mát.
Cái gì anh ấy cũng không hỏi, cứ thế tin cô ấy.
Chẳng lẽ bởi vì cô ấy là người mù nên không thể đả thương người khác?