Cảm ơn cô vì nhờ nước rửa tay của cô mà hắn không bị biến thành tang thi. Nghĩ đến đây, Hoắc Tư có hơi buồn nôn.
Nam Nhiễm thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, nói chuyện không ngừng, cô bĩu môi.
"Chỉ là một quả cầu pha lê mà cũng nhiều chuyện như vậy."
Nói xong, cô lập tức nhắm mắt, lim dim chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tư: "..."
Quả cầu pha lê?
Ai?
Hoắc Tư ngẩng đầu nhìn Chúc Băng.
Chúc Băng nhún vai, giọng điệu lãnh đạm: "Có lẽ cô ấy ghét bỏ anh vừa nóng vừa không biết phát sáng lại còn nhiều chuyện."
Câu nói này vừa ra, xe jeep liền chìm vào an tĩnh, tận đến khi tới lúc ngừng lại nghỉ ngơi, vẫn không có ai mở miệng nói chuyện.
Tuy Nam Nhiễm ngủ cả đoạn đường nhưng khi xe vừa dừng lại Nam Nhiễm liền mở mắt ra, dáng vẻ tỉnh táo, không hề mơ mơ màng màng giống như lúc trước.
Nhìn sơ qua dường như rất có tinh thần.
Nam Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa khoảng mấy chục mét, có ba bốn nhóm tang thi đang đi qua đi lại, chung quanh là một mảnh đất trống, cái gì cũng không có.
Hoắc Tư nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Chính ở nơi này, đám tang thi tụ tập đông đúc như kiến, số lượng kia vừa nhìn vào đã cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng hiện tại, chỉ qua một đêm lại biến mất sạch sẽ không còn chút dấu vết.
Nhóm người thường trên xe buýt đương nhiên sẽ không xuống xe, chỉ có dị năng giả xuống dưới để xem xét tình hình huống.
Nam Nhiễm bước xuống xe jeep.
Lắc lắc cổ, có lẽ do ngủ nhiều quá nên hiện tại cơ thể cô hơi mỏi.
Mí mắt cô hạ xuống, vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt theo động tác của cô mà lay động vô cùng xinh đẹp.
Một tay đặt trên vai Túc Băng, không chút để ý nói: "Chỗ này bị gì vậy?"
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu nhìn đám tang thi ở cách đó không xa.
Ừm... cô muốn đi xem thử đặc sản của vị diện này.
Hoắc Tư mở miệng trả lời Nam Nhiễm: "Ngày hôm qua ở đây xuất hiện tang thi triều."
Nam Nhiễm làm bộ bản thân đã hiểu.
Nhưng cái gì gọi là tang thi triều?
Cô vẫn luôn hôn mê, cho nên cô không rõ mấy ngày nay ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống suy nghĩ cố gắng tìm từ dễ hiểu nhất để giải thích cho ký chủ. Chỉ nghe giọng nói nãi thanh nãi khí của nó vang lên: [ký chủ, ý là có rất nhiều đặc sản tụ tập lại với nhau.]
Nam Nhiễm lập tức hiểu rõ.
Đặc sản a...
Cô mở miệng: "Thứ này có thể mang đi không?"
Hệ thống có hơi không
theo kịp mạch não của ký chủ.
Muốn thứ này để làm gì?
Ngoại trừ ăn thịt người thì cũng chỉ có ăn thịt người, ngay cả chơi đùa với chúng cũng không thể.
Hệ thống đang nói chuyện với ký chủ thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói sốt ruột vang lên.
"Mau đến đây! Ở đây có người còn sống!"
Đội trưởng vừa nghe, kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Sau đó lập tức chạy qua.
Chỉ thấy có một người đàn ông bị vùi lấp trong bãi bùn.
Hắn ta không mặc áo, đầu trọc, cả người toàn là cơ bắp.
Không bao lâu sau, người đàn ông kia dần dần tỉnh lại.
Hắn ta ho khan kịch liệt, giọng nói khàn khàn: "Cứu, cứu mạng!"
Đôi mắt màu xám của hắn ta nhìn chằm chằm mọi người ở đối diện.
Nam Nhiễm bị Chúc Băng kéo tới đây.
Cô đứng một bên, an nhàn nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất.
Đôi mắt màu xám, dù cả người toàn là bùn nhưng vẫn không che dấu được da thịt tái nhợt của hắn ta.
Nhìn kỹ, sẽ cảm thấy hắn ta không giống như người sống mà càng giống một khối thi thể hơn.
Tất cả dị năng giả đều tụ tập lại đây, cẩn thận xác nhận trên người hắn ta không có vết thương nên sẽ không có khả năng biến thành tang thi, lúc nãy hắn ta chỉ tạm thời hôn mê bất tỉnh thôi.
Đội trưởng vội vàng hỏi: "Cậu tên gì? Tại sao cậu lại ở đây? Trước đó, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông kia ho khan một tiếng, giọng điệu khàn khàn: "Tôi tên Kim Cao. Tôi bị đồng đội bỏ lại, đêm qua, bọn họ đánh ngất tôi... còn những chuyện xảy ra sau đó tôi cũng không biết. Vừa tỉnh lại thì nhìn thấy mọi người."
Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe người đàn ông kia nói, ý đồ muốn moi được tin tức hữu ích từ trong miệng hắn ta.
Chỉ có Hoắc Tư và Chúc Băng là liếc mắt nhìn nhau một cái.