Nam Nhiễm đang mải mê ăn trái cây thì bỗng nhiên nghe được tiếng lá cây va chạm vào nhau, có người đang đi về phía cô.
Cô đứng lại, ngẩng đầu nhìn đằng trước, đợi đến khi người kia lại gần hơn cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta.
Đầu trọc, cả người đầy cơ bắp, hai con ngươi màu xám, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa mang theo tia trào phúng.
Là Kim Cao.
Nam Nhiễm thấy thái độ của hắn ta không giống trùng hợp đi ngang qua nơi này mà giống như cố tình đi tìm mình. Cô nghi hoặc nghiêng đầu: "Có việc?" Vừa hỏi vừa nhai trái cây trong miệng.
Nam Nhiễm tiếp tục đi về phía trước vài bước, theo động tác của cô lục lạc ở mắt cá chân chuyển động qua lại vang lên âm thanh dễ nghe.
Kim Cao cười lạnh một tiếng: "Hàm Linh Phi, lâu rồi không gặp." Vừa nói vừa lại gần Nam Nhiễm, muốn nắm lấy tay cô.
Nam Nhiễm thấy trái cây mình vất vả lắm mới hái được bị hắn ta quẳng xuống đất, vẻ mặt khó chịu.
Đầu óc của cái thứ này bị tang thi gặm sạch rồi?
Ở trong mắt Kim Cao, cô trầm mặc chính là đang cam chịu.
Hắn ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Hàm Linh Phi, mày nói tao nên trừng phạt mày thế nào đây?"
Nam Nhiễm thong dong ăn hết trái cây trong tay, sau đó nhàn nhạt nói: "Anh là ai?" Thật không biết cái tên xấu xí có cái đầu trọc lóc này bị cái gì, rõ ràng cô không hề quen hắn ta.
Kim Cao nghe cô nói, cười lạnh: "Không quen?"
Hai con ngươi màu xám của hắn ta nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
"Muốn tao nhắc lại những gì xảy ra giữa hai chúng ta sao?"
Nói xong thấy cô vẫn tỏ vẻ không quen biết mình, Kim Cao cười lạnh, đúng là biết đóng kịch.
"Lúc trước là ai không biết liêm sỉ bò lên giường của tao? Lúc trước là ai chổng mông nũng nịu nhờ tao che chở?"
Nói một hồi, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên trở nên khó coi: "Lúc trước là ai đẩy tao vào trong đám tang thi, hại tao bị tang thi cắn? Hàm Linh Phi, lúc trước mày nói mặt mày bị hủy không muốn để tao nhìn thấy. Ở trên giường của tao cũng phải một vừa hai phải đeo mặt nạ. Tao còn tưởng mày muốn chơi tình thú với tao. Thật không ngờ, mày lớn lên
lại buồn nôn như vậy."
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm lạnh nhạt nhìn gương mặt của Kim Cao.
Sau khi trầm mặc ba giây.
Tiểu hắc cầu đột nhiên biến thành một cây đao lớn.
Đôi môi đỏ mọng của Nam Nhiễm cong lên, lúc đóng lúc mở: "Anh mới buồn nôn, cả nhà anh mới buồn nôn."
Dứt lời, Nam Nhiễm giơ tay lên dứt khoát chém một nhát về phía Kim Cao.
Kim Cao hừ lạnh một tiếng, dễ dàng tránh thoát khỏi công kích của Nam Nhiễm, biểu tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn, trong đầu toàn là cảnh tượng bản thân bị tiện nhân này đẩy vào đàn tang thi.
"Tao bị mày hố một lần là vì lúc đó tao tin tưởng mày, đừng có tưởng mấy thứ công phu mèo cào của mày có thể làm tao bị thương."
Hắn ta mới dứt lời, khóe môi của Nam Nhiễm liền cong lên, trường đao trong tay đột nhiên biến thành một cây gậy dài hơn hai mét. Cứ thế trực tiếp đâm xuyên qua bả vai Kim Cao.
Nam Nhiễm nhếch môi: "Phải không? Tôi vẫn có thể làm anh bị thương đấy thôi."
Vừa nói, cô vừa dứt khoát rút gậy ra, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, nhanh chóng lui về sau hai bước.
Nam Nhiễm bĩu môi.
Ở vị diện này, tất cả lực lượng của cô đều bị áp chế nên hiện tại thật sự cô không đánh lại cái tên xấu xí có cái đầu bóng lưỡng này.
Tất cả đều do lời nguyền rủa đáng chết kia.
Vừa nghĩ tới đây, Nam Nhiễm càng tức giận hơn, càng nhìn càng thấy cái tên đầu trọc này chướng chướng mắt.
Bất quá lúc cây gậy đâm xuyên qua bả vai của hắn ta, bả vai hắn ta lại không hề chảy máu giống bình thường.
Kim Cao nhe răng, dữ tợn mắng: "Tiện nhân."