Thao tác đơn giản thô bạo thành công khiến Hệ thống ngậm miệng.
Hệ thống cứ có cảm giác cái tên Nam Tiểu Nhiễm kia sẽ làm ra chuyện gì đó khiến người khác sợ hãi.
Chỉ là đang tập trung suy nghĩ thì thấy Đường Minh hớt ha hớt hải chạy về phía xe Jeep, vẻ mặt nôn nóng.
"Hàm Linh Phi tiểu thư, có việc gấp cần cô giúp đỡ."
Tuy bình thường Đường Minh rất khách sáo với Nam Nhiễm nhưng hôm nay, dưới tình huống sự sống của gia chủ đang bị đe dọa, thái độ của Đường Minh không chỉ dừng ở mức khách khí mà còn thêm vài phần cung kính.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái.
"À." Cô nhàn nhạt đáp một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Bất quá, nói thì nói vậy nhưng Nam Nhiễm lại không hề có ý định động đậy người.
Hệ thống nhìn dáng vẻ làm đáp cho có lệ của ký chủ, cảm thấy cái người tên Đường Minh này chắc chắc đã gấp đến chết rồi.
Đường Minh ngừng một chút mới mở miệng: "Chúc Băng tiểu thư nói cô là người có tấm lòng thiện lương nhất, nói cô là người đáng để tin cậy, còn nói nếu cô ấy gặp nguy hiểm thì tôi hãy tới tìm cô."
Mí mắt Nam Nhiễm lại giật giật vài cái, từ từ dời lực chú ý của mình từ trên người Túc Bạch sang người Đường Minh. Sau đó thản nhiên tiếp nhận lời khen ngợi của hắn.
"Ừ, đúng vậy."
Hệ thống nhỏ giọng bổ sung: [ký chủ, nếu hai vị Thiên Đạo Chi tử đều chết hết thì cô sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị tuyên bố là thất bại, sau đó tất cả dạ minh châu ở trong tay cô đều sẽ bị thiêu hủy.]
Tiếng nói vừa dứt, Nam Nhiễm liền bước xuống xe.
[Cạch], cửa xe đóng lại, nhốt Túc Bạch một mình trong xe.
Đường Minh thở dài một hơi: "Hàm Linh Phi tiểu thư, bên này." Lúc nói chuyện, nhịn không được thoáng nhìn về phía Túc Bạch một cái, sau đó mới nói tiếp: "Hàm Linh Phi tiểu thư, Túc Bạch tiên sinh không đi cùng chúng ta sao?"
Nam Nhiễm đi thẳng vào trong rừng, vừa đi vừa biếng nhác nói: "Không cần." Thời điểm dứt lời, Nam Nhiễm đã biến mất ở bìa rừng.
Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, mặt trời gần như đã ngã về phía Tây.
Từng cơn gió lạnh thổi qua.
Thời điểm Nam Nhiễm đi tới chỗ Đường Minh chỉ, chỉ thấy cả người Hoắc Tư và Chúc Băng đều là máu.
Hoắc Tư khó khăn đỡ Chúc Băng bước từng bước về phía trước.
Trên bả vai của Chúc Băng có một vết cào rất sâu, có thể thấy được cả xương trắng ở bên trong. Tuy khuôn mặt Chúc Băng tái xanh, cả người không còn sức lực, bây giờ cô vẫn
còn tỉnh táo để đi khỏi cánh rừng, tất cả đều nhờ vào ý chí mạnh mẽ trong lòng.
Đường Minh nhìn thấy gia chủ nhà mình chật vật như vậy, hai mắt đều rụt lại: "Gia chủ." Hô lớn một tiếng rồi nhanh chóng đi qua giúp đỡ.
Bước chân Nam Nhiễm ngừng lại, hai mày nhướng cao.
Rõ ràng không phải mời cô tới giúp đỡ mà muốn cô tới đây đưa máu thì đúng hơn.
Nam Nhiễm dựa người vào thân câu trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hệ thống nghi ngờ: [ký chủ, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?]
"Suy nghĩ coi hai quả cầu pha lê phá của này có đáng giá để ta hi sinh tấm thân thiện lương cao quý của mình tới cứu không."
Nam Nhiễm nói xong liền tỏ vẻ ưu sầu, cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua.
Cô đá chân Chúc Băng: "Nước."
Chúc Băng mơ màng chớp mắt một cái, qua một lúc lâu sau mới phân biệt được âm thanh kia là do ai nói, lạch cạch, chai nước khoáng theo cánh tay của Chúc Băng rớt xuống đất.
Nam Nhiễm vặn nắp chai ra, uống hết nửa bình nước rồi cắn ngón tay, nhỏ vào trong chai nước một giọt máu.
Hoắc Tư cũng bị thương rất nặng, đỡ Chúc Băng đi cả đoạn đường đã hao hết tất cả sức lực còn lại trong người nên hiện tại đương nhiên không có sức mà chú ý tới hành động của Nam Nhiễm.
Mà tất cả lực chú ý của Đường Minh cũng đều đặt trên hai người đang bị thương ở trước mặt nên hiển nhiên cũng không chú ý.
Nam Nhiễm nhét chai nước khoáng vào trong tay Chúc Băng.
Nhìn đồng chí Chúc Băng run rẩy uống nước, đồng chí Nam Nhiễm ở một bên nhịn không được cảm thán một tiếng: "Quả cầu pha lê, mạng của cô thật tốt, có thể gặp được tôi."
Hệ thống nhìn tình huống này, càng nhìn càng cảm thấy ký chủ nhà mình tự luyến.
Người ta thì bị thương nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê, ký chủ lại đứng một chỗ không hề có ý định giúp đỡ hay hỗ trợ nào còn luôn miệng khen mạng của người ta thật tốt.
A.
Hệ thống muốn che mặt, có chút xấu hổ.