Sau khi Hoắc Tư nói xong câu đó, bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên nảy sinh biến hóa, cho đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc mới đánh vỡ sự ngượng ngùng này.
Chúc Băng dời mắt nhìn người đứng đằng sau Hoắc Tư, không nói gì.
Hoắc Tư nhìn biểu cảm của cô, ý cười trên khóe môi không giảm mà còn tăng lên không ít, hắn xoay người nhìn người đằng sau.
Là Nam Tiểu Nhiễm.
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng, trên má trái có một vết thương rất dài.
Mái tóc rối tung, hai mắt rũ xuống.
Hoắc Tư nhìn một lúc không nhịn được cảm khái, quá giống Hàm Linh Phi.
Chúc Băng lãnh đạm mở miệng: "Có việc?"
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay, ngẩng đầu lên.
"Có việc, tôi muốn tìm Hàm Linh Phi."
Dường như Chúc Băng đoán được cô ta sẽ nói gì tiếp theo nên mở miệng hỏi: "Cô tới đây là vì vết thương trên mặt?"
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng, tuy Chúc Băng không ngăn cản cô ta nhưng cô ta vẫn cảm nhận được Chúc Băng đứng về phía Hàm Linh Phi.
Nam Tiểu Nhiễm nghẹn ngào, giống như đã khóc rất lâu.
"Cô ấy hủy mặt của tôi, tôi không nên tới đây sao?"
Chúc Băng liếc mắt nhìn Hoắc Tư.
Hoắc Tư dựa người vào cửa, cười cười: "Chuyện của con gái, tôi không tiện xen vào."
Dứt lời, hắn coi nhà của Chúc Băng như nhà của mình, trực tiếp đi vào nhà, ngồi trong phòng khách, còn rất tự nhiên tự rót nước cho mình.
Nam Tiểu Nhiễm muốn đi vào nhà nhưng bị Chúc Băng cản lại.
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng: "Đã đến lúc này mà cô vẫn còn muốn bênh vực cô ấy? Cho dù là đang ở mạt thế thì cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ấy đã gây ra."
Thái độ của cô ta vô cùng dứt khoát, một vừa hai phải đều đổ lỗi cho Nam Nhiễm.
Chúc Băng nghe cô ta nói, chỉ lạnh nhạt giơ tay lên ra hiệu cho cô ta đừng quá kích động, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, Hàm Linh Phi không phải loại người dễ bị người khác bắt nạt. Từ trước đến giờ cô ấy không để cô vào mắt nên mới không làm gì cô, hiện tại nếu cô còn cố ý khiêu khích cô ấy thì kết cục của cô sẽ không tốt đâu."
Hiếm khi Chúc Băng rủ lòng đi khuyên người khác nhưng Nam Tiểu Nhiễm lại gạt tay Chúc Băng ra, không hề nghe theo lời khuyên của Chúc Băng,
ngược lại càng oán hận Nam Nhiễm hơn.
"Vậy mặt tôi bị thương thành thế này đều do tôi tự chuốc lấy sao?"
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng của Nam Nhiễm mở ra.
Túc Bạch nắm tay Nam Nhiễm, kéo cô ra ngoài.
Vẻ mặt Nam Nhiễm héo héo, trông dáng vẻ không hề có tinh thần.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn Túc Bạch đối xử dịu dàng với Nam Nhiễm, ánh mắt càng lúc càng u oán hơn, cô ta vội vàng nói: "Túc Bạch."
Túc Bạch nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh qua một cái sau đó lập tức dời về người đối diện, tiếp tục tập trung kéo Nam Nhiễm đi lên lầu.
Nam Tiểu Nhiễm có chút nóng nảy.
Có lẽ thái độ của Túc Bạch với Nam Nhiễm khiến cô ta không thể nào bình tĩnh nổi nên cô ta đẩy Chúc Băng ra, vội vàng xông vào, lớn tiếng.
"Túc Bạch, cô ấy không hề hiền lành như anh nghĩ. Cô ấy hủy mặt của em." Giọng điệu chua chát đến mức Nam Nhiễm cũng phải chú ý.
Cô nhìn qua, vừa thấy vết thương trên mặt Nam Tiểu Nhiễm, Nam Nhiễm theo bản năng sờ vết thương trên má trái của mình, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ai hủy mặt của cô, tôi không phải là người như thế."
Hệ thống bị thái độ nghiêm túc của ký chủ nhà mình làm cho ngây người.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn Hàm Linh Phi, cả người sửng sốt bởi vì cô ta phát hiện vết thương trên mặt Hàm Linh Phi đáng ra rất sâu hiện tại lại lành hẳn và gần như không còn tung tích.
Nam Nhiễm hiện tại đẹp như một bông hoa tuyệt diễm nở giữa trời đông.
Khuôn mặt khuynh thành kia, vết bớt hình hoa ở khóe mắt kia cộng thêm khí chất lạnh nhạt lười biếng thật sự khó làm người khác không để ý.