Nam Nhiễm nhìn sự biến hóa trên cơ thể dạ minh châu, sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó trực tiếp bò qua ôm lấy dạ minh châu.
Không ngờ dạ minh châu lại có thể tự điều chỉnh ánh sáng trên người mình.
Chậc chậc chậc.
Thật tốt!
Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo trên người hắn, còn có tầng tầng ánh sáng chói mắt, Nam Nhiễm nhịn không được cọ cọ vài cái vào lòng hắn, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
Cọ được một lúc, Nam Nhiễm lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sau khi Nam Nhiễm ngủ không được bao lâu thì Túc Bạch tỉnh dậy.
Chỉ là... lúc này... hắn dường như... không giống thường ngày.
Không biết từ khi nào áo ngủ trên người hắn đã biến thành một bộ trường y màu trắng.
Bộ y phục kia không giống như được làm từ tơ lụa, sờ vào sẽ cảm thấy lành lạnh, rất mềm, mềm đến mức khiến người khác không động vào được, nó giống như một dòng nước không có điểm kết làm người ta khó nắm bắt.
Nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên y phục của Túc Bạch có một tầng sánh sáng màu vàng nhạt, chúng giống như có sự sống chuyển động qua lại làm người khác nhịn không được phải kinh ngạc cảm thán.
Mà tóc của Túc Bạch vốn là kiểu tóc tém, nay đã biến thành tóc dài màu đen, được búi cao và định hình bằng một cây trâm bằng gỗ.
Lúc hắn mở mắt, hai con ngươi màu xám tro ban đầu đã biến thành màu vàng. Hai hàng lông mi run run, cả người toát lên hơi thở cao quý khiến người khác không thể với tới, chỉ có thể ngước cao cổ ngắm nhìn.
Hắn thu liễm hơi thở trên người, con ngươi đảo nhanh một vòng quanh căn phòng nhỏ. Sau đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người cô gái đang ôm chặt mình không chịu buông tay.
Lông mi giật giật, ngón tay thon dài đặt trên trán cô gái kia vừa định dùng lực thì bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, hắn hơi dừng lại, nhìn dáng vẻ lười biếng và thỏa mãn của cô gái kia.
Hai hàng lông mày nhấc lên: "Là nàng." Giọng điệu lạnh lùng như cơn gió trong đêm đông lạnh giá vang lên.
Dứt lời, hắn liền dùng sức chọc vào trán Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm bị chọc tỉnh, còn chưa tỉnh táo cộng thêm có chút bực mình khi mới rời giường nên cô hơi cau mày, có chút mất kiên nhẫn, sau đó tầm mắt đối diện với hai con ngươi vàng rực của người đối diện.
Nam Nhiễm hoảng hốt chớp mắt một cái/
"Vàng kim?"
Người đàn ông kia không nói chuyện.
Nam Nhiễm nói thầm một câu: "Dạ minh châu? Không phải? Anh là ai?"
Hỏi thì hỏi như thế nhưng trong lòng
Nam Nhiễm đã chắc chắn trên đời này người có thể phát ra ánh sáng như vậy chỉ có mỗi dạ minh châu của cô. Do đó cô vẫn ôm chặt người đối diện, không hề có ý định buông tay.
Người đàn ông cúi đầu nhìn Nam Nhiễm, vốn tưởng rằng hắn sẽ không trả lời nào ngờ lại nghe hắn lạnh nhạt nói: "Quên rồi?"
Hai tai Nam Nhiễm giật giật, nhanh chóng bò vào lòng hắn.
Nhìn qua vị này giống một vị thần tiên cao không thể với tới, không nhiễm hồng trần thế tục. Đáng lẽ hắn phải đẩy cái người đang ngủ trong lòng hắn ra mới đúng nhưng hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, thấy Nam Nhiễm nắm chặt y phục của mình khiến quần áo vốn dĩ thẳng tắp biến thành nhăm nhúm khó coi cũng không ngăn cản, ngược lại còn tùy ý cô.
Quan hệ giữa hai người trông rất thân mật, quen thuộc.
Chỉ là... ngón tay của hắn đặt trên trán cô, hơi dùng sức đẩy ra.
Nam Nhiễm cảm thấy trán mình hơi đau, sau đó cô liền tỉnh táo.
Mới vừa mở mắt đã nghe người đàn ông kia hỏi lại lần nữa: "Nàng quên ta rồi?"
Lúc hắn nói lời này, biểu tình vô cùng lạnh nhạt giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Nam Nhiễm nắm lấy quần áo của hắn.
"Đương nhiên là nhớ." Cô nói rất thành khẩn, dạ minh châu của cô, đương nhiên cô phải nhớ.
Hai con ngươi màu vàng của người đàn ông hạ xuống, hắn chớp mắt một cái, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ.
Lúc này, ánh sáng quanh người hắn bắt đầu ảm đảm xuống, hắn nhìn cô gái ôm chặt hắn, dáng vẻ mơ màng như sắp ngủ, môi mỏng giật giật.
"Ta là Quân Lâm."
Nam Nhiễm đang muốn gật đầu bỗng nhiên bị hắn nắm chặt cằm, cảm giác đau đớn truyền đến khiến Nam Nhiễm tỉnh táo hơn hẳn.