Tống Tiêu lập tức nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên quan trọng! Nhất định phải tổ chức! Sinh nhật là ngày quan trọng nhất!" Tống Tiêu kiên quyết đưa ra lời thề son sắt.
Nam Nhiễm im lặng một lúc rồi rầu rĩ lên tiếng: "Ừ." May là không đưa dạ minh châu về đây chứ nếu đưa về rồi cô không biết lấy tiền đâu ra để nuôi hắn.
Bên này Tống Tiêu suy nghĩ một chút, cầm tiền đi ăn sinh nhật của đại thần cũng giống như bao nuôi cái tên tiểu bạch kiểm Cố Nguyên Kiệt kia đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Ban đêm trước khi về nhà, Tống Tiêu nhịn không được nhắc nhở Nam Nhiễm: "Chị, chị nhớ giúp em xin chữ ký của đại thần đấy!" Đến tận khi thấy Nam Nhiễm vừa ăn đùi gà vừa gật đầu Tống Tiêu mới an tâm rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nam Nhiễm thay quần áo, miệng ngậm bánh mì dự định đi học. Sáng nay cô có lịch học kinh tế vi mô nên không thể trốn được. Bất quá thời điểm sắp đến trường, cô lại bị người khác gọi lại.
"Tiểu Nhiễm!" Cô gái kia vội vã chạy đến trước mặt cô.
Vừa há mồm vừa thở dốc nói: "Tiểu Nhiễm, hôm nay cậu cũng đi học à?" Cô gái trước mặt mặc một cái váy cao bồi ngắn kết hợp với áo sơ mi đơn giản, nhìn tổng thể trông vừa xinh đẹp lại vừa ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Cô gái này là bạn thân của nguyên thân, Trương Vũ Huyên.
Từ cao trung đến đại học, hai người đều là bạn tốt của nhau.
Nam Nhiễm nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng: "Nếu không?"
Cô gái kia duỗi tay nắm tay Nam Nhiễm, trong mắt hiện lên ánh sáng: "Hay hôm nay chúng ta trốn học đi?"
Nam Nhiễm rút tay mình lại, đáp: "Đừng đùa."
Cô gái kia lại keo tay Nam Nhiễm: "Sao tớ lại nói giỡn? Nghe nói chiều nay đội của Hoắc Ngôn sẽ có trận thi đấu thăng cấp. Cậu dẫn tớ đến hiện trường coi đi được không?" Mới nói xong, sợ Nam Nhiễm tìm cớ không đồng ý, cô gái kia lại nói thêm: "Nữ chủ bá [Nhiễm Nhiễm Khả Ái] đang thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng là cậu đúng không? Nếu cậu đã quen Hoắc Ngôn thì chắc chắn sẽ có biện pháp đưa tớ vào hiện trường xem thi đấu."
Vừa dứt lời, Trương Vũ Huyên liền nhìn thoáng qua di động, tính toán thời gian một
chút rời tự quyết định.
"Được rồi, hiện tại vẫn còn sớm, ba giời chiều nay thi đấu mới bắt đầu. Hay là thế này, cậu liên hệ với người bên kia, còn tớ phụ trách đưa cậu đi dạo tìm cái gì đó ngon ngon để ăn. Cậu thấy thế nào?"
Nam Nhiễm nghe vậy, mí mắt giật giật.
Ăn món gì ngon ngon?
Người ta đã có lòng như thế cô cũng không thể từ chối đúng không?
Chỉ đành trốn học đi ăn với cô ấy.
Thời điểm đang suy nghĩ, Trương Vũ Huyên đã kéo Nam Nhiễm đến con phố cạnh trường đi dạo.
Trương Vũ Huyên vừa duỗi tay kéo cánh tay Nam Nhiễm đi xuyên qua các quán ăn vừa lơ đãng hỏi: "Tiểu Nhiễm, chuyện giữa cậu và Hoắc Ngôn là thế nào?"
Nam Nhiễm cắn một miếng kem lớn, không trả lời.
Trương Vũ Huyên thấy vậy tự động chuyển sang vấn đề khác: "Đúng rồi, không phải cậu thích Nguyên Kiệt sao? Cậu thích anh ấy như thế, sao có thể thích Hoắc Ngôn được."
Nói một hồi không biết vì cái gì nụ cười trên mặt cô ta càng xán lạn hơn.
Nam Nhiễm đồng chí đi dạo quanh khu vực gần trường một vòng, ở trong một cửa tiệm lựa chọn kim cài áo mắt nhất, thời điểm trả tiền còn vô cùng sảng khoái không chút do dự.
Tính tiền xong, nhìn mấy đồng xu còn thừa trong túi tiền của mình, cô nắm chặt hộp kim cài áo, nói thầm một câu: "Nuôi dạ minh châu thật tốt tiền." Về sau phải bắt hắn nuôi cô thật tốt.
Thiết kế của cái kim cài áo kia thật ra phù hợp để con gái đeo hơn, bên trên có một viên trân châu màu trắng làm điểm nhấn, xung quanh là những vụn kim cương.
Chỉ một thứ nhỏ như vậy nhưng giá trị đã lên đến một ngàn tệ, là kim cài áo mắt nhất trong tiệm.
Trương Vũ Huyên kinh ngạc: "Tiểu Nhiễm, sao hôm nay cậu lại phóng khoáng như vậy?"