Một bên khác, Nam Nhiễm cầm hộp cơm tìm đến trước cửa phòng của Hoắc Ngôn.
[Cạch], cửa phòng mở ra.
Cả phòng chìm trong bóng tối, màn cửa bị kéo ra, trong phòng không mở đèn, ánh sáng duy nhất là vài tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Nam Nhiễm nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường, chép chép miệng, dạ minh châu thật khó hiểu.
Bởi vì cửa phòng mở ra nên cô có thể cảm nhận được tầm mắt của Hoắc Ngôn đang nhìn về phía mình.
Cô bước vào phòng, đặt hộp cơm lên trên bàn.
"Cơm của anh."
Thấy hắn không có ý định ăn cơm trưa, hai tay Nam Nhiễm đút vào túi, cả người toát ra hơi thở tản mạn, ánh mắt dời sang chỗ khác, hai mày hơi cau lại, có hơi không kiên nhẫn.
"Này, em không có nhiều kiên nhẫn đâu, nói đi, tại sao anh lại khó chịu?"
Nếu không thích quà cô tặng thì ném đi, làm sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ do cô đối xử với hắn quá tốt?
Nam Nhiễm bắt đầu hoài nghi về thái độ của mình với dạ minh châu.
Thời điểm đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, vì đang tập trung suy nghĩ nên Nam Nhiễm cũng không để ý người gọi tới là ai mà trực tiếp bắt máy.
"Alo?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lấy lòng của một người đàn ông.
"Tiểu Nhiễm, là anh, Nguyên Kiệt."
Nam Nhiễm lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tên người liên hệ, Cố bảo bối.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy người bên kia nói: "Em đang ở đâu? Anh thấy hình như em chưa ăn no, anh có mua cho em một ít điểm tâm ngọt, em đang ở đâu? Anh mang qua cho em nhé?"
Nam Nhiễm vừa nghe đến điểm tâm ngọt, đôi môi phấn hồng khẽ giật giật vài cái. Vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.
"Ừ, đúng lúc, tôi cũng có chút chuyện muốn tìm anh."
Hiện tại, cô nghèo đến nỗi chỉ còn hai xu thôi.
Vốn dĩ hôm nay lúc ăn cơm cô phải đòi tiền tên kia mới đúng, nếu không phải vì dạ minh châu cô đã sớm lấy lại tiền của mình rồi.
Bất quá, hiện tại cũng không muộn, vừa có thể đòi lại tiền vừa có điểm tâm để ăn.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng lại mở ra.
Một cánh tay từ sau lưng đưa tới, ngón tay thon dài nắm lấy khóa cửa.
[Rầm!]
Cửa phòng bị người đóng mạnh lại, sau đó Nam Nhiễm bị người kia đè lên cửa.
Chỉ nghe người kia lãnh đạm nói: "Xem ra quan hệ giữa em và Cố bảo bối rất tốt."
Nam Nhiễm quay đầu: "Sau đó?"
Rốt cuộc hắn muốn
nói cái gì?
Hai con ngươi đen như mực của Hoắc Ngôn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Hắn hơi cúi đầu xích người lại gần Nam Nhiễm, hàm dưới căng chặt, khuôn mặt lạnh lẽo như bị một lớp băng bao phủ. Vừa nhìn qua đã biết hiện tại hắn đang rất tức giận.
Giọng nói lạnh lùng: "Nam Nhiễm, anh rất khó chịu." Dứt lời, một tay ôm lấy eo Nam Nhiễm, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trùng hợp, Nam Nhiễm cũng cảm thấy khó chịu với dạ minh châu, cô ném điện thoại sang chỗ khác, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của Hoắc Ngôn.
Vòng eo mảnh khảnh bị đối phương ôm chặt, cả người bị Hoắc Ngôn đè ép.
Trong căn phòng bị bóng tối bao phủ, lâu lâu lại nghe được tiếng quần áo bị xé rách. Nhưng, không phải Hoắc Ngôn xé quần áo Nam Nhiễm mà là Nam Nhiễm đang xé y phục của Hoắc Ngôn.
Môi của hai người dính chặt vào nhau, khi rời khỏi thỉnh thoảng nghe được giọng điệu tức giận của Nam Nhiễm.
"Anh là cái đồ hạt châu hư hỏng." Vừa dứt lời, cô liền há miệng cắn mạnh một cái lên môi của Hoắc Ngôn.
Trong phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ, mùi máu tanh tràn ngập giữa răng môi của hai người.
Nam Nhiễm tức giận, đang định nói gì đó nhưng lại bị nụ hôn mãnh liệt của Hoắc Ngôn ngăn lại.
"Ưʍ..."
Lời đã sắp ra khỏi miệng bị đôi môi của Hoắc Ngôn đoạt lấy, không có cơ hội đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa chỉ nghe được tiếng vang nhỏ lúc có lúc không, không hề đoán được hai người trong phòng đang làm gì, tình hình chiến đấu kịch liệt thế nào.
Nụ hôn mãnh liệt này chấm dứt dưới tình huống Nam Nhiễm bị thiếu oxy đến nghẹt thở. Một tay cô chống lên người Hoắc Ngôn, ngực phập phồng, hít lấy hít để, mệt không thể tả.