Bấy giờ Nữ Thần Y chuẩn bị đi ngủ nên nàng mặc một bộ y phục khá mỏng, đứng dưới ánh đèn lồng treo trên hành lang những đường cong của nàng nổi rõ trong bóng đêm, thân hình nàng khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào dù có năng lực kiềm chế rất lớn cũng phải rung động.
Tế Độ đắm đuối nhìn Nữ Thần Y.
Chàng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như nàng, nàng đẹp lu mờ núi non, một vẻ đẹp không giống bất kỳ ai.
Chàng không ngừng tự nhủ do tiền định của số mệnh mà chàng gặp nàng trên Thiên Sơn, một người con gái bé nhỏ như đoá hoa tuyết liên trắng trong và tinh khiết.
Nàng là hiện thân của sự hiền hậu, thùy mị.
Giữa cái lạnh đến tê người của mùa đông năm đó mà má nàng cứ hồng rực lên, cặp môi đỏ như tô son, hai mắt nàng long lanh, bên dưới hàng lông mi dày và cong, mày để tự nhiên, nàng đã nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngơ ngác vừa trẻ trung lại vừa đăm đắm hoang hoải một nỗi niềm!
Nhưng bây giờ diện mạo xinh đẹp đó của nàng đã không dành cho chàng nữa rồi, chàng không còn có cơ hội gì nữa rồi.
Trái tim Tế Độ căng đầy một thứ tình cảm khó thể diễn tả bằng lời, một nỗi mất mát, một nỗi ngậm ngùi, bi ai, lại còn thêm đớn đau.
Nỗi thương nhớ và mơ tưởng về nàng, mấy ngày vừa qua chàng cố ép mình chôn chặt tận đáy lòng nhưng lại không ngừng bị khơi dậy, khêu lên.
Nữ Thần Y cũng nhìn Tế Độ đăm đăm, nhìn chàng không chớp, nàng đâu phải gỗ đá mà không rung động trước những chăm chút của chàng trong suốt ba năm?
Hai dòng lệ chuẩn bị tuôn trào trong mắt Nữ Thần Y khô đi, hóa thành hai ngọn lửa hừng hực.
Mang theo một sức mạnh nóng bỏng, cuồn cuộn cháy thẳng về phía Tế Độ.
Tế Độ vươn tay kéo Nữ Thần Y về phía chàng, nhìn nàng với ánh nhìn như muốn đốt cháy toàn bộ mọi thứ trên đời này, cuồng nhiệt.
Chàng áp đôi môi mạnh mẽ nóng bỏng của chàng lên môi nàng.
Nụ hôn ấy đánh mạnh vào tim Nữ Thần Y, mạnh đến nỗi nàng thấy bao nhiêu vùng vẫy, chống đối, vì những gì Tân Nguyên và Hiếu Trang đã nói với nàng đều tan chảy.
Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Thật lâu sau hai đôi môi vẫn chưa tách rời nhau ra.
Thêm một lúc lâu nữa, Nữ Thần Y lấy hết dũng khí của nàng rời khỏi môi Tế Độ.
Nàng cũng bước ra khỏi vòng tay ấm áp của chàng nhưng Tế Độ nắm lấy tay nàng, nói:
- Không! Không! Đừng rời khỏi ta! Ta không muốn buông nàng ra! Ta sẽ không buông nàng ra! Hôm đó ta thật ngu ngốc khi đã đưa được nàng ra khỏi hoàng cung rồi nhưng lại để nàng quay trở lại, lần này thì không, ta muốn bắt nàng mang đi!
Tế Độ dùng bàn tay không bị thương của chàng nắm chặt tay Nữ Thần Y.
Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm đã dằn vặt tinh thần chàng trong suốt sáu năm.
Thái độ của Tế Độ làm Nữ Thần Y khổ sở vô cùng, tim nàng đập mạnh hơn bao giờ, trong khi chàng tiếp tục nói với nàng:
- Lúc trước, có lần nàng hỏi ta yêu nàng tới mức độ nào? Lúc đó ta không thể trả lời nàng vì ta không thể so sánh nàng với bất kỳ thứ gì trên đời này để định ra một mức độ nhất định nhưng bây giờ ta biết, ta yêu nàng hơn cả bản thân ta.
Nữ Thần Y càng nghe những lời chân tình thổ lộ từ Tế Độ tâm hồn nàng càng xốn xang day dứt, lệ trong mắt nàng bắt đầu rơi xuống.
Nàng đương nhiên tin lời chàng.
Nàng cũng tin lời chàng đã nói với nàng bên ngoài bốn bức tường đỏ của hoàng cung này là bầu trời tự do dành cho hai người, một nơi có núi có sông, có ruộng vườn và đồng hoa! Nàng có thể tưởng tượng được ngôi nhà tre nhỏ nhắn nhưng thật ấm cúng nhòe nhoẹt dưới làn nước mắt đọng trên mi nàng.
Nhưng lời của Tân Nguyên cứ văng vẳng bên tai nàng: “Cái viễn cảnh hai người hạnh phúc bên nhau so với tình thế phức tạp trước mắt…” Tân Nguyên nói phải, việc hai người dứt áo ra đi chỉ là hoang đường không tưởng mà thôi, chẳng khác nào dùng gàu cố vớt vầng trăng trong nước.
Mặt Nữ Thần Y giàn giụa nước mắt, thấm đẫm cả cổ áo, tinh thần nàng như bị một sợi xích sắt vô hình quấn lấy và cột chặt.
Nàng phải làm theo lời Tân Nguyên.
Nếu chàng vì nàng mà từ quan, chẳng những người trong thiên hạ chịu khổ đau mà sau khi chàng trao trả binh quyền cho Ngao Bái, Ngao Bái chắc chắn sẽ bố trí thiên la địa võng vây giết chàng cho bằng được, làm gì để chàng tiếp tục sống trên đời này?
Ánh mắt Tế Độ càng lúc càng nhìn Nữ Thần Y dữ dội như muốn nói với nàng rằng đêm nay là cơ hội cuối cùng của hai người để rời khỏi nơi này.
Nữ Thần Y không dám nhìn vào đôi mắt hút hồn đó của Tế Độ, rút đôi tay về, nàng bưng đôi tay lên ôm mặt, tâm tình rối loạn.
Mấy năm ở bên chàng trong tân giả khố nàng cũng không rõ bắt đầu từ ngày nào phút nào lòng nàng đã tỏa nắng với chàng? Chỉ biết thứ tình cảm đối với chàng không phải là xúc động nhất thời.
Tối nay trăng rất sáng, ánh trăng mùa thu phủ đầy khoảnh sân tân giả khố, nghiêng nghiêng chiếu lên vai hai người.
Tế Độ không chờ đợi được nữa, chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng rồi.
Chàng lại dang tay ôm lấy Nữ Thần Y, siết nàng vào lòng, ghì chặt nàng.
Nữ Thần Y vùi đầu vào ngực Tế Độ, lòng ngực chàng thấm đẫm những giọt nước mắt của nàng, mãi chẳng khô được vì nàng cứ khóc rưng rức.
Đêm nay những vòng ôm này ngày mai rồi sẽ mất.
Ngày mai chàng là người đàn ông thuộc về người con gái khác.
Chàng sẽ có sự ràng buộc, một cuộc sống riêng, với người vợ đẹp trong một căn phủ giàu sang.
Trong sân này hoa cúc vẫn nở nhưng chàng sẽ không đến nữa.
Một khu vườn hoa khác giữ chân chàng lại, với một người con gái là người cùng chàng chăm sóc cho những nụ mầm bé xíu, sẽ bung cánh, tỏa hương khoe sắc.
Nữ Thần Y nghĩ tới Mẫn Mẫn.
Trong tình thế hiện tại Hiếu Trang đang muốn kết nối với bộ tộc của Mẫn Mẫn, vì nếu triều đình và bộ tộc của Mẫn Mẫn kết giao thì đó sẽ là điều lợi cho triều đình.
Cuộc hôn sự này chàng không thể không chấp nhận, sự việc tiến triển theo đà này chàng vốn không hề có sự chọn lựa nào.
Hiếu Trang nhất định tác thành Mẫn Mẫn cho chàng dù chàng không bằng lòng cũng chẳng thể phản đối được.
Nữ Thần Y nhớ rõ Hiếu Trang nói xong thở một hơi dài thườn thượt.
Sau đó Tân Nguyên bảo nàng Mẫn Mẫn thật ra cũng không phải là cô gái may mắn gì, tuy người người đều rung động vì sắc đẹp của cô ta, và từ nhỏ Mẫn Mẫn được sống trong cảnh giàu sang phú quý được mọi người chiều chuộng và bao bọc, không ai dám làm trái ý, tương lai còn được người chồng tài trí song toàn mà người người có nằm chiêm bao cũng không mơ thấy nổi.
Tuy vậy Mẫn Mẫn nào biết rằng bản thân nàng cũng chỉ là con cờ để triều đình lợi dụng mà thôi.
Cuộc hôn nhân với bộ tộc của Mẫn Mẫn chính là để đổi lấy lợi ích chính trị cho triều đình!
Nữ Thần Y bỏ đôi tay xuống ngẩng mặt nhìn Tế Độ.
Chàng đã buông nàng ra, áp bàn tay chàng lên một bên má ướt đẫm nước mắt của nàng, hôn lên môi nàng, thì thầm:
- Chỉ có nàng chiếm trọn trái tim đau khổ của ta.
Ta không muốn cưới Mẫn Mẫn chút nào!
Nữ Thần Y không để Tế Độ nói hết lời, cướp lời chàng:
- Ngài phải về thành hôn với Mẫn Mẫn cách cách thôi.
Ngài hãy trở về ráng ngủ một giấc để sáng mai có tinh thần làm lễ thành hôn.
Những nguyên do vì sao ngài phải làm vậy Tân Nguyên cách cách đã nói với tiểu nữ cả rồi, chẳng cần giải thích với tiểu nữ làm gì.
Ngài về đi, trời sắp sáng rồi.
Tế Độ lại hôn Nữ Thần Y lần nữa và lắc đầu:
- Không! Ta sẽ không thành hôn với người con gái nào, nếu có, người mặc lễ phục trong buổi sáng ngày mai chỉ có nàng thôi!
Lời quả quyết và nụ hôn nồng nhiệt từ Tế Độ thoắt chốc gần như đánh ngã tuyến phòng thủ cuối cùng trong Nữ Thần Y.
Nhưng nàng vẫn còn đủ tỉnh táo bước khỏi tầm tay chàng.
Nữ Thần Y bước lùi lại, nàng đã hứa với Tân Nguyên và Hiếu Trang phải thuyết phục chàng đi về.
Nhưng Nữ Thần Y tiếp tục khóc sướt mướt, muốn nói mà không thốt thành tiếng được, chỉ có thể lặp đi lặp lại:
- Ngài về đi… về đi!
Hai người đứng cách nhau hơn một sải tay, Tế Độ liền tiến lên phía trước nhưng Nữ Thần Y tiếp tục bước lùi lại.
- Ta không về.
Tế Độ nói, giọng tha thiết.
- Ngài phải về, ngài không thể ở lại đây, thứ ngài cần tiểu nữ không thể đáp ứng cho ngài chỉ có Mẫn Mẫn cách cách có thể cho ngài những gì ngài cần.
Tế Độ tiến thêm một bước nữa.
Nữ Thần Y vội đưa hai tay lên ngực chàng, chặn lại.
- Đừng, xin đừng!
Nữ Thần Y van cầu.
Nàng sợ nàng không cách nào chịu đựng được nếu chàng chạm vào nàng lần nữa, nàng sẽ bị quật ngã mất thôi.
Nữ Thần Y dứt lời quay đầu bước nhanh trên hành lang hướng về phòng ngủ của nàng và Vân Anh.
Tế Độ đuổi theo Nữ Thần Y, vòng ra phía trước mặt chắn đường nàng:
- Nàng đừng đi!
- Có những việc chúng ta có thể buông thả mình nhưng có những việc chúng ta hoàn toàn không thể buông thả mình!
Nữ Thần Y nói, giọng cứng rắn nhưng mắt nàng không kiềm được nhìn Tế Độ đắm đuối, lệ vẫn rơi trên khuôn mặt trắng xanh của nàng.
Lời Nữ Thần Y có hiệu quả tức thì.
Tế Độ đứng lặng, vẻ mặt khổ sở, đôi mắt chàng như con hổ bị thuần phục.
Sau khi